Chương 4: Chút suy nghĩ

"Em sợ cái gì?"

"Chỉ... chỉ là người đàn ông đó trông rất..." Dư Liễu Kiều nhớ đến thân hình vạm vỡ như ngọn núi của Chu Việt Nhiên, nuốt nước bọt: "Trông anh ta có chút đáng sợ."

"Nhìn đáng sợ mà vừa rồi em còn nhìn chằm chằm anh ta?"

“Đó là do em có chút hồi hộp nên mới bối rối thôi.”

Dương Thanh nghe vậy, liền nở nụ cười: "Lúc nãy là em nhìn thẳng vào anh ta mà?"

Vấn đề này nếu kéo một người bất kì ra hỏi, chắc chắn sẽ cho rằng cô là đang có ý với người ta cũng không chừng.

Giọng điệu nghi ngờ cùng với ánh mắt dò hỏi của Dương Thanh khiến Dư Liễu Kiều cảm thấy tủi thân, đồng thời cũng có chút tức giận.

Trước đây vốn dĩ là cô không muốn, chỉ vì anh khuyên can mãi, thiếu điều còn muốn quỳ xuống, van xin cô chỉ cần đến gặp một chút cũng được.

Anh cũng hứa với Dư Liễu Kiều rằng nếu cô thực sự không thể chấp nhận được thì cũng không sao, cứ xem như hai người đi ra ngoài để thư giãn, đi dạo một vòng liền trở về.

Thế mà hiện tại anh nói vậy là có ý gì? Nó giống như... như thể cô mới là người làm chuyện có lỗi với anh vậy!

Dư Liễu Kiều không nói gì, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, nhưng viền mắt nhanh chóng đỏ lên, hai tay đan chặt vào nhau.

Dương Thanh vừa nhìn đã biết cô chuẩn bị sắp khóc, mới nhận ra bản thân mình vừa nãy nói như vậy có chút quá đáng, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, cầm tay cô mà nắm chặt.

“Em ở đây là để làm gì nào?” Anh nói một cách bất lực.

Dư Liễu Kiều khịt mũi một cái: "Là anh kêu em tới đây."

Dương Thanh nắm chặt tay cô, căng thẳng nói: "Anh xin lỗi..."

Dư Liễu Kiều nhíu mày, cúi đầu, đưa tay lên lau đi giọt nước gần như đang trực trào trên khóe mắt.

Yết hầu Dương Thanh lên xuống: "A Kiều, thực sự xin lỗi... Vừa rồi... thực ra anh có chút ghen tị."

Giọng nói có chút nghẹn ngào của anh khiến trái tim Dư Liễu Kiều như thắt lại, chút suy nghĩ khi nãy trong chốc lát liền tan biến.

Cô và Dương Thanh kết hôn đã gần bốn năm nay, từ ngày cưới cho đến giờ, hai người cũng không có sử dụng biện pháp phòng thai nào, vì cả hai đều muốn có con, cho nên đều là thuận theo tự nhiên.

Kết quả nửa năm trôi qua, bụng cô không hề có chút biến chuyển nào khiến cô không khỏi lo lắng không biết cơ thể mình có vấn đề gì không.

Trong thời gian đó, cô rất lo sợ, thậm chí còn mất ăn mất ngủ, có tháng sút tới bảy cân, Dương Thanh không chịu được nữa nên đưa cô đi kiểm tra.

Lúc đầu cô không muốn đi, vì cô sợ, sợ rằng cơ thể mình thực sự có vấn đề.

Nhưng anh nói, vẫn là nên đi kiểm tra một chút, nếu có vấn đề gì có thể kịp thời điều trị sớm, còn nếu không có thì cũng không khiến bản thân sợ hãi nữa.

Cuối cùng cô cũng quyết định đi, cô còn nhớ rõ tâm trạng lo lắng khi đến bệnh viện chờ kết quả xét nghiệm.

May mắn thay, cơ thể cô vẫn bình thường và hoàn toàn khỏe mạnh.

Lòng cô có phần nhẹ nhõm, nhưng Dương Thanh lại như có điều gì đó không ổn, đêm đó liền quấn quýt lấy cô mà quan hệ hai lần.

Những ngày sau đó, bình thường bọn họ cũng chỉ làm hai lần một tuần, lần này lại làm đến bốn hoặc năm lần một tuần.

Nhưng mọi chuyện vẫn như trước, không có gì thay đổi, lại nửa năm trôi qua mà bụng cô vẫn không hề có động tĩnh gì thêm.

Mẹ chồng cho rằng cô không muốn có con, còn cố tình tìm cô nói chuyện, cô cũng không biết phải giải thích ra sao với bà…

Sau đó, Dương Thanh như biến thành con người khác, bình thường tính cách anh rất tốt, thế mà bây giờ lại bắt đầu có chút không ổn định, thậm chí còn rất cáu kỉnh.

Cho đến một ngày, họ cãi nhau vì một vài chuyện vụn vặt, cô tức giận đến mức muốn thu dọn đồ đạc về nhà bố mẹ đẻ, Dương Thanh không thuyết phục được nên chỉ đành đưa cho cô xem giấy chẩn đoán bệnh.

Hóa ra anh đã sớm đi khám, kết quả chẩn đoán tỉ lệ sống sót của tϊиɧ ŧяùиɠ cực kỳ thấp...

Ngay lúc đó cô dường như đã hiểu lý do tại sao Dương Thanh lại thay đổi như vậy, cũng có thể đồng cảm với anh, dù sao trước đây, cô cũng từng hoài nghi chính mình, cũng đã từng lo lắng đến như vậy.

Mà anh, hiện tại đúng là có bệnh…

Sau đó, họ cũng tích cực điều trị, thậm chí thử qua nhiều phương pháp điều trị dân gian nhưng đều vô ích.

Trong vòng một năm, tiền tiết kiệm của hai người đã cạn sạch, mẹ cô cũng bắt đầu thúc giục đủ thứ, thậm chí còn nghĩ rằng là do cô không làm được.