Chương 6: Có gì đó rất nguy hiểm.

Dương Thanh biết Dư Liễu Kiều tính cách thích dụ ngọt, không ưa cưỡng ép, cho nên anh chỉ có thể dỗ dành cô trước, sau đó tìm cách cho gạo nấu thành cơm, tự nhiên mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Anh đặt tay lên vai Dư Liễu Kiều, nhẹ nhàng vỗ về: "Không có lý gì đã đến đây rồi lại bỏ về như vậy. Hơn nữa, cho dù anh muốn, cũng đâu thể ép buộc em làm được, có đúng không?”

"..." Dư Liễu Kiều rũ mắt xuống, suy nghĩ thấy cũng hợp lí, cô không muốn thì sao anh có thể ép cô làm.

"Em đừng mang tâm lý nặng nề như vậy, chúng ta vẫn còn nhiều điều chưa chắc chắn, chẳng hạn như liệu anh ta có khỏe mạnh như vẻ bề ngoài, hay liệu trong gia đình có mắc các bệnh di truyền hay không, chúng ta cũng không thể hỏi mấy vấn đề này, đúng không?”

Dư Liễu Kiều vừa định gật đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác như cái gì đó chạy dọc sống lưng...

Cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn căn nhà đang được xây dựng phía xa xa kia, chỉ thấy người bạn học của Dương Thanh đang đứng ở đó, mấy người làm việc đứng xung quanh anh ta nói chuyện, còn liếc nhìn về hướng cô và Dương Thanh ngồi.

Cô là một nhân viên soát vé đường sắt, hàng ngày đều phải tiếp xúc với đủ mọi loại người, phải đối mặt với nhiều ánh mắt dòm ngó khác nhau, cũng dần dần hình thành thói quen cho bản thân rồi.

Chỉ là hiện tại, ánh mắt của mấy người này có chút khác, cũng không biết miêu tả là loại cảm xúc gì, nhưng nó khiến cô rất không thoải mái.

“Mà này, em thấy Chu Việt Nhiên là người như thế nào?” Dương Thanh bắt đầu vòng vo đánh trống lản, muốn Dư Liễu Kiều buông bỏ tâm lý phòng bị.

Dư Liễu Kiều nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Dương Thanh: "Cũng không có gì..."

Dương Thanh cười cười: "Đó là bởi vì hôm nay anh ta bận việc, hình tượng không được tốt lắm. Thay quần áo khác chắc chắn sẽ khiến em rớt cả hàm cho xem."

"..." Dư Liễu Kiều không nói một lời nào, bởi vì cô không phải là kiểu người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

Người bạn học này của Dương Thanh, xét về diện mạo và khí chất vô cùng tốt, khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng, sống mũi cao, môi mỏng, hàm dưới có đường nét sắc sảo, tạo cho người khác một cảm giác kiên cường, mạnh mẽ.

Thế nhưng... không biết có phải do anh ta quá to cao hay không, áo quần mặc trên người có chút chật, khiến cô luôn cảm thấy người này có gì đó rất nguy hiểm…

Dư Liễu Kiều còn đang suy nghĩ miên man, Chu Việt Nhiên ở đằng xa đang giơ tay vẫy chào một vài người, bọn họ giải tán và bắt đầu làm việc trở lại, còn anh ta cũng đi về phía mái che bên này.

Dư Liễu Kiều sững sờ một lúc, nhanh chóng quay lại nhìn Dương Thanh mà chột dạ...

Người này thực sự phải có ý nghĩ xấu trong bụng, nếu không thì tại sao cô lại cảm giác có gì đó không ổn…

Dương Thanh thấy cô cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh tiếp tục khen ngợi: "Hơn nữa, anh ta tính tình rất tốt, cũng có lòng thương người. Mấy năm nay còn dẫn theo đội thi công đi khắp nơi, chỉ để xây thư viện cho trẻ em vùng sâu vùng xa, hy vọng có thể vì giúp đỡ bọn nhỏ mà tạo điều kiện, môi trường học tập tốt hơn.”

Dư Liễu Kiều không yên lòng, tim đập thình thịch, lời nói của Dương Thanh giống như đi qua tai, chui ra khỏi não bộ của cô.

Bởi vì tromg đầu cô không ngừng hiện lên bờ môi mỏng đang nhếch nhẹ của người đàn ông, khuôn mặt không kìm nỗi cũng bắt đầu nóng lên...

"Làm sao thế? Mặt của em sao lại đỏ như vậy?" Dương Thanh hỏi.

“Ư… có lẽ là nóng quá.” Dư Liễu Kiều hơi cúi đầu, áp mu bàn tay lên trán, phát hiện thực sự rất nóng.

Dương Thanh nghe cô bảo nóng, lập tức đứng lên: "Anh lên xe lấy nước cho em."

Dư Liễu Kiều sửng sốt một chút, nhanh chóng nói: "Không cần đâu, em không khát."

“Không sao đâu, anh lập tức về ngay, chỉ hai phút thôi!” Dương Thanh xoay người chạy ra khỏi mái che.

Dư Liễu Kiều không biết nói gì, Chu Việt Nhiên đang đi về phía này, lại thấy Dương Thanh chạy ra, vô thức ngăn anh lại.

"Cậu đi đâu vậy?"

Dương Thanh dừng bước chân: "Lấy nước cho vợ tôi."

"Không phải có trà thảo mộc trong mái che sao?"

"Nóng quá, cô ấy muốn uống nước đá."

"..."

"Chờ tôi một lát, tôi lấy xong sẽ về ngay."

Chu Việt Nhiên gật đầu, không nói gì thêm, anh ta liếc nhìn Dư Liễu Kiều đang ngồi trong mái che, trong lòng lại lẩm bẩm.

Lúc sớm không lấy, lại đợi tới lúc anh ta đến mới nhờ Dương Thanh đi lấy nước. Người phụ nữ đó... không phải vì nhìn thấy anh ta đi qua mà cố ý đưa Dương Thanh tránh đi chỗ khác đó chứ...