Chương 7: Cơ thể không chịu nổi.

Lúc này, Dư Liễu Kiều cũng đang nhìn hai người họ, cái nhìn của Chu Việt Nhiên khiến da đầu cô ngứa ran.

Mặc dù Dương Thanh là đi lấy nước đem tới đây, cũng chỉ mất có hai phút, nhưng cô vẫn không muốn ở một mình với anh ta.

Hơn nữa ánh mắt của anh ta... thật sự rất kỳ lạ...

Dư Liễu Kiều cau mày, thấy Chu Việt Nhiên đã quay người đi về phía mái che, cô vội vàng cúi đầu xuống, nhưng tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại bên ngoài, sau đó cô nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Cô vô thức ngước mắt lên, chỉ để ý thấy có một đường ống nước bên cạnh kênh dẫn nước bên ngoài mái che, sau khi mở vòi nước, Chu Việt Nhiên đang cúi xuống rửa mặt.

Nước từ vòi phun ra khiến đôi giày vải đầy bụi đất của anh ta hơi ướt, nhưng dường như anh ta không quan tâm chút nào, sau khi rửa mặt lại xối lên trên cánh tay, sau đó, mới dùng nước làm ướt người.

Dư Liễu Kiều vô thức có suy nghĩ khác, nhưng ngẫm lại vẫn thấy không đúng.

Dù sao cũng là bạn học cũ của Dương Thanh, họ cũng là cố ý đến gặp người ta, lúc nãy đã giới thiệu qua, bây giờ cô cũng nên mỉm cười lễ phép, nói mấy câu xã giao thông thường, nếu không thật sự là rất mất lịch sự.

Dư Liễu Kiều da đầu tê dại nhìn Chu Việt Nhiên bước vào mái che, cô chỉ nở một nụ cười, nhưng anh ta lại giống như không hề để ý đến cô, đột nhiên quay đầu rồi nghiêng người, từ trên móc treo đồ của mái che nắng lấy xuống một cái áo sơ mi cộc tay màu xám nhạt mà mặc vào.

… Thật sự rất xấu hổ!

Nụ cười trên môi Dư Liễu Kiều đông cứng lại, nhiệt độ trên má cô lại bắt đầu tăng vọt, Chu Việt Nhiên đang thay áo, vừa cài khuy vừa quay lại rồi nhìn cô đầy nghi ngờ.

"Vừa rồi cô có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Dư Liễu Kiều nắm chặt hai tay trên đầu gối, có chút thẳng thừng phun ra hai tiếng: "Không có."

“Ồ.” Chu Việt Nhiên mỉm cười: “Tôi thấy cô cười với tôi, còn tưởng rằng cô đang muốn nói chuyện chứ.”

"..." Làm sao lại có người nói chuyện như vậy? Cô cảm thấy anh ta giống như đang cố tình làm cô khó xử?

Dư Liễu Kiều không biết nên trả lời anh ta như thế nào, cô vừa khó chịu lại có chút xấu hổ mà quay đầu nhìn chiếc xe đang đậu phía sau xe ba bánh ở đằng xa.

Dương Thanh mở cửa bên ghế phụ, thò người vào trong, chắc là đang lấy nước cho cô...

Cô cố gắng phân tâm để suy nghĩ những chuyện khác, Chu Việt Nhiên thấy vành tai cô đỏ bừng, cơ thể cứng đờ trông rất khó chịu, trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng.

Anh ta đi tới trước mặt cô, đôi chân dài vừa nhấc, lôi băng ghế dài sau cái bàn ra một ít rồi ngồi xuống: "Đúng rồi, tôi nghe Dương Thanh nói, hai người mang theo một ít sách đúng không?"

Dư Liễu Kiều thực sự muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn anh ta, cô muốn ậm ừ cho qua, nhưng cô không thể làm điều đó vì phép lịch sự thông thường...

Cô nắm chặt đầu ngón tay, quay đầu về phía anh rồi lễ phép nói: "Đúng vậy."

Chu Việt Nhiên hơi nhướng mày, lấy chiếc ly mà trước đó Dư Liễu Kiều không dám dùng, cầm ấm trà lên, rót một ít trà thảo mộc vào ly: "Thực ra, trà thảo mộc rất tốt, nó làm dịu cơn khát, giải tỏa cái nóng. Uống một ít, chẳng lẽ cơ thể lại không chịu nỗi sao? "

"..." Lời nói của anh ta xoay chuyển vô cùng nhanh, hơn nữa cũng là mang ý tốt nhắc nhở, nhưng tại sao vừa nghe xong, cô lại cảm thấy có gì đó không ổn, nhất là câu cơ thể chịu không nổi…

Dư Liễu Kiều lần này lại không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có thể tiếp tục nở một nụ cười xấu hổ nhưng lịch sự, gật đầu biểu thị đồng ý.

Còn xấu hổ hơn khi nãy.

Chu Việt Nhiên có chút không nói nên lời, cảm giác cô hoàn toàn không nghe thấy lời cảnh cáo trong câu nói của anh ta, có phải anh ta nói quá mơ hồ không? Hay là cô không hề có ý gì với anh ta thật?

Nhưng mà, cũng không đúng!

Vừa rồi khi anh ta rửa mặt, cô còn nhìn chằm chằm, đừng tưởng rằng anh ta không biết.