Chương 8: Lời nói khách sáo

Chu Việt Nhiên khẽ cau mày, liếc nhìn Dư Liễu Kiều, lúc thu tầm mắt lại, vô tình nhìn vào chỗ trắng nõn trước ngực của cô.

Cô vừa nãy đứng cũng đã rất dễ thấy, lúc này ngồi xuống, vai hơi co lại, còn đặt hai tay chống lên đầu gối, rãnh giữa bị hai bên ngực trắng nõn ép vào càng lộ rõ

hơn...

Đáng tiếc, cô đã là vợ của người khác, hơn nữa cũng không đúng thời điểm, nếu không thân hình nhỏ nhắn cùng ngoại hình của cô quả thực là miếng mồi ngon cho anh ta.

Anh ta đổ nước đã tráng qua ly xuống đất, cầm bình nước lên đổ lại nước trà mới, rót một ly đầy rồi đưa lên môi.

Yết hầu của anh ta vì động tác ngửa đầu uống nước mà chuyển động lên xuống vô cùng hấp dẫn, Dư Liễu Kiều không dám nhìn, quay đầu qua một bên, thấy Dương Thanh cầm theo một chai nước suối mới mua lúc nãy đang chạy tới.

Trong lòng cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Chu Việt Nhiên cũng đặt cái ly xuống, rót thêm một lần nữa, uống liền hai ly nước, cảm giác khô khốc trong cổ họng đã hoàn toàn tiêu tan.

Dương Thanh lúc này cũng đã bước vào mái che nắng, mỉm cười đưa chai nước khoáng vẫn còn đông cứng cho Dư Liễu Kiều, lấy hộp thuốc lá ra.

Chu Việt Nhiên cầm lấy điếu thuốc mà Dương Thanh đưa qua: "Cảm ơn cậu."

“Cậu quá khách sáo rồi.” Dương Thanh cười, ngồi xuống bên cạnh Dư Liễu Kiều: “Nói chứ, mấy người các cậu hiệu suất làm việc thật đúng là nhanh, còn chưa tới hai tuần lễ, thư viện đã xây được gần xong rồi.”

“Bình thường thôi, cũng không tính là nhanh.” Chu Việt Nhiên lấy bật lửa trong túi quần ra châm điếu thuốc.

Dương Thanh tiếp tục nói chuyện: "Chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp, cha mẹ cậu vẫn khỏe chứ?”

Lời hỏi thăm có vẻ bình thường này của Dương Thanh khiến tim Dư Liễu Kiều loạn nhịp, cô bất giác cúi đầu xuống.

"Khỏe lắm, cha mẹ cậu thì sao?"

"Ôi chao, cha tôi hai năm trước phàn nàn hay chóng mặt, đi khám qua, ông ấy bị huyết áp cao, tim cũng không tốt lắm."

"Chuyện bình thường thôi! Người già rồi, ai cũng đều như vậy, huyết áp của cha tôi cũng hơi cao.”

Hai người cứ anh một câu, tôi một câu, Dương Thanh vô cùng nhiệt tình, giống như chính quyền khu phố đến hỏi thăm tình hình gia đình.

Chu Việt Nhiên lịch sự nhưng cũng có vài phần xa cách, Dư Liễu Kiều ngồi một bên im lặng lắng nghe có cảm giác dường như anh ta cũng không thực sự hoan nghênh hai người tới đây.

“Mà này, cậu đã kết hôn chưa?” Dương Thanh hỏi lại.

“Tôi đâu có may mắn như cậu, tìm được một người vợ xinh đẹp như vậy.” Chu Việt Nhiên nói, nhìn lướt qua Dư Liễu Kiều rồi cười nhẹ: “Trước đây cũng có hẹn hò với mấy người, nhưng cũng không ai ưa công việc đi đây đi đó của tôi, một năm gặp mặt được mấy lần, liền lấy chồng hết rồi.”

Thật ra, Chu Việt Nhiên là đang ám chỉ Dương Thanh nên quản lí tốt vợ anh, nhưng Dương Thanh lại nghĩ là anh ta đang ghen tị với mình, liền nở nụ cười.

Nhưng Dư Liễu Kiều lại cảm thấy có vấn đề, trong lòng không khỏi hốt hoảng…

Dương Thanh rất hài lòng, mọi chuyện quả nhiên dễ dàng hơn với một điếu thuốc, mà Chu Việt Nhiên nhìn thấy mấy bao cát trên xe ba bánh đã được bốc đi gần hết, lập tức nói muốn đưa bọn họ đến gặp bí thư thôn.

Dương Thanh và Dư Liễu Kiều cũng không phản đối, đi theo anh ta ra khỏi mái che.

Họ quay trở lại xe trước, Chu Việt Nhiên giúp người thanh niên kéo hai bao cát còn lại ra khỏi xe ba bánh, sau đó mới tiếp tục dẫn đường.

Thôn không lớn lắm, hai người đều có xe, không tới năm phút đồng hồ đã đến nhà của Lão Ngô, bí thư thôn.

Lão Ngô biết Dương Thanh và Dư Liễu Kiều là bạn học của Chu Việt Nhiên, còn đặc biệt tới quyên tặng sách, vô cùng nhiệt tình chào đón họ, đem trà và trái cây ra mời khách.

Chu Việt Nhiên ngồi được một lúc, thấy sắp hết giờ, anh ta cố ý hỏi: "Mà này, Dương Thanh, khi nào thì cậu quay về?"

Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời, lão Ngô đã liếc anh ta một cái, nói: “Đi gì mà đi, muốn về cũng phải ở lại dùng xong bữa cơm tối với chúng tôi đã.”

Dương Thanh vừa định lên tiếng, Chu Việt Nhiên cau mày nói: "Đêm nay tôi sẽ phải đi đường Bàn Sơn, ăn tối xong đã là mấy giờ rồi."

Lão Ngô nhất thời nghẹn họng, Dương Thanh thấy đã tìm được kẽ hở, vội vàng nói: “Thật ra, chúng tôi muốn ở lại đây vài ngày, nhân tiện, mọi người cho tôi hỏi có khách sạn nào gần đây không?"

Ở lại vài ngày!

Khóe miệng Chu Việt Nhiên hơi giật giật, rất muốn bảo đừng nói tới khách sạn, ngay cả nhà nghỉ cũng không có!