Chương 9: Ngôi nhà kỳ lạ

Lão Ngô sửng sốt mâý giây, sau đó nở nụ cười: "Không có khách sạn, nếu hai người muốn ở đây mấy ngày, tôi có thể sắp xếp chỗ ở cho hai người.”

“Ông có thể sắp xếp ở đâu?” Chu Việt Nhiên lập tức kêu lên.

Giọng điệu của anh ta có chút không khống chế được mà kích động, lão Ngô, Dương Thanh và Dư Liễu Kiều đều nhìn về phía anh ta.

Chu Việt Nhiên vì cái nhìn của mọi người mà nhất thời im lặng, giả vờ bình tĩnh: “Mọi người nhìn tôi làm gì?”

“Cậu hốt hoảng cái gì?” Lão Ngô nói.

"Không phải... Tôi chỉ là tò mò, ông kiếm đâu ra chỗ cho họ ở chứ?"

"Không phải bên cạnh chỗ của cậu vẫn còn trống sao?”

Lão Ngô này cũng không có ngốc, làm sao không nhìn ra được cậu ta không muốn họ ở đây chứ? Cậu ta ăn nói lớn tiếng, còn có biểu hiện vội vã, nóng nảy đó.

Chu Việt Nhiên trừng mắt nhìn, dùng mắt ra hiệu: “Còn trống sao?”

Lão Ngô hoàn toàn không thèm quan tâm đến ám hiệu của anh ta: "Chà, cậu còn trẻ tuổi mà trí nhớ lại kém như vậy, chỗ ở của cậu là do tôi sắp xếp, sao tôi lại không nhớ chứ?”

"Tốt lắm!"

Chu Việt Nhiên hoàn toàn không còn lời nào để nói, Dương Thanh và Dư Liễu Kiều cũng nghe ra có chút ý tứ, đồng thời quay sang nhìn anh ta.

Trong phút chốc bầu không khí trở nên yên lặng, lão Ngô ngẩn người được một lúc mới nhận ra tình hình hiện tại, vội vàng lên tiếng:

"Ờ…! Để tôi đi kêu bà nhà bắt con gà, tối sẽ làm gà hầm đãi mọi người, ba người cứ ngồi chơi, nói chuyện đi nhé, hahahaha ..." Lão Ngô đứng dậy, mỉm cười rồi đi ra ngoài.

Dư Liễu Kiều cúi đầu, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nhẹ nhõm khi không được chào đón như vậy.

Dương Thanh nhìn anh ta, mím môi: "A Nhiên."

"…… Hả?"

"Có phải cậu không muốn bọn tôi tới đây đúng không?”

Chu Việt Nhiên cau mày, lộ ra vẻ khó xử: "Không phải tôi không hoan nghênh hai người, tôi chỉ là không muốn làm phiền người khác, dù sao tôi tới đây cũng là để xây thư viện, nếu hai người đến chỗ tôi sống, muốn ở lại bao lâu cũng được.”

Dương Thanh hiểu ra liền gật đầu, Chu Việt Nhiên nghĩ là anh đã hiểu, sẽ rời đi ngay, nhưng kết quả…

"Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm phiền cậu đâu.”

"Thực ra lần này tôi muốn đưa A Kiều ra ngoài thư giãn, vì thế cũng đã xin nghỉ làm một tuần.”

"A... Thư giãn, mà lại đến nơi này sao?" Phong cảnh của vùng Phổ Giả này không đẹp, núi Bát Bảo cũng không gì để xem, từ huyện đi lên phía trên còn nhiều chỗ đáng đi hơn, vì sao anh ta lại xuống vùng núi hoang vu như này để đi thư giãn? Phải chăng là có mục đích khác?

"Lúc đó tôi cũng không biết phải đi đâu, vừa hay nhớ đến cậu nói đang xây dựng thư viện ở đây, rất có ý nghĩa, vì thế tôi muốn đưa vợ tôi đến xem.”

Chu Việt Nhiên cố nhịn không đưa tay lên xoa bóp lông mày, hỏi: "Hai người định ở lại bao lâu?"

Dương Thanh cười ngại ngùng: "Chắc cũng tầm bốn ngày, tôi cũng chỉ có một tuần nghỉ phép, muốn ở lại thêm mấy ngày cũng khó.”

Ba ngày... Được rồi, nếu anh ta giám sát chặt chẽ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra được…

Chu Việt Nhiên gật đầu, không lên tiếng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác rất kỳ quái.

Bọn họ đã đạt được sự đồng thuận, cho nên đương nhiên phải thu xếp chỗ ở.

Lão Ngô cuốn mấy tấm chiếu, mang theo gối và một chiếc chăn bông mỏng, rồi bốn người họ lên đường.

Chỗ ở tuy cách nhà lão Ngô không xa nhưng lại là đường nhỏ, xe của Dương Thanh không vào được, cho nên chỉ có thể đi bộ.

Dư Liễu Kiều bước trên con đường đất nhỏ đầy sỏi, may mắn là mấy ngày qua trời không mưa, nếu không, sợ là đôi giày của cô cũng không đi được nữa. .

Mấy người họ đi bộ được tầm bảy tám phút, Dư Liễu Kiều nhìn thấy ở phía xa có hai ngôi nhà, chúng rất dễ nhìn, không giống mấy ngôi nhà trên đường đi, thậm chí có điểm giống một biệt thự nhỏ.

Hơn nữa, hai ngôi nhà này nằm lẻ loi dưới chân núi, xung quanh không có một ngôi nhà nào khác, cảm giác rất kì lạ...

Dư Liễu Kiều còn đang nghi ngờ, lão Ngô đã chỉ vào hai ngôi nhà và nói: “Chính là chỗ đó.”