Chương 10: Đã từng rất sợ.

Trên thực tế, không chỉ Dư Liễu Kiều cảm thấy kỳ quái, mà ngay cả Dương Thanh cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, vô thức hỏi lại: “Đó là nhà gì vậy? Trông lớn quá.”

Khuôn mặt đang tươi cười của lão Ngô bỗng cứng đờ: “À… Là nhà cổ nhiều năm trước.”

Dương Thanh vừa muốn nói ngôi nhà cổ này quá tốt, giống như một ngôi biệt thự lớn, Chu Việt Nhiên im lặng nãy giờ, đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Giọng cười của anh ta trầm thấp, hơi khàn, lại có chút cảm giác rung động, Dư Liễu Kiều cảm giác như có luồng điện chạy trong l*иg ngực, lỗ tai có chút ngứa...

Cô nhíu mày, hơi cúi đầu, cố đè ép tai bằng động tác vuốt mấy sợi tóc ra sau, lại nghe Dương Thanh hỏi.

"A Nhiên, cậu cười cái gì vậy?"

"Tôi cười lão Ngô thôi."

Lão Ngô lườm anh ta một cái, nhưng Chu Việt Nhiên không quan tâm, nhấc tay lên choàng qua vai lão Ngô.

Anh ta vốn đã cao lớn, vóc dáng cường tráng, lão Ngô đã hơn năm mươi tuổi bị anh ta đè xuống, lúc nãy nhìn ông ta cũng rất cao lớn, bây giờ đứng cạnh Chu Việt Nhiên lại có hơi giống một cụ già nhỏ bé.

"Lão Ngô, bọn họ đều là người có học thức, cũng giống như tôi, không tin vào mấy chuyện ma quỷ, ông sợ cái gì, cứ nói thẳng ra là được.”

Dư Liễu Kiều nãy giờ vẫn đang cúi đầu, nghe vậy bỗng nhiên có chút giật mình, nghĩ đến xung quanh nhà này còn không có một cái nhà nào khác, liền cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Cái gì, chuyện ma quỷ sao...

Dương Thanh cũng nghe ra vấn đề, thu lại nụ cười trên khóe môi: "Bí thư Ngô nếu có chuyện gì, ông cứ nói thẳng với chúng tôi là được.”

“Đi, đi, đi.” Lão Ngô lộ ra vẻ xấu hổ, dùng cùi chỏ húc tay Chu Việt Nhiên, nhìn về phía Dương Thanh và Dư Liễu Kiều: “Đừng nghe tên nhóc A Nhiên kia hù dọa, thật ra là như thế này… ”

Lão Ngô vừa đi trước dẫn đường vừa nói cho Dương Thanh và Dư Liễu Kiều về nguồn gốc căn nhà.

Nói đến ngôi nhà này, không thể không nói đến ngôi đền phía sau ngọn núi kia.

Người dân địa phương gọi ngọn núi đó là núi Quy Tiên, họ nói rằng cách đây rất lâu, có một ngôi đền Đạo giáo trên núi, tên là Quy Tiên Quán. Vì thế mới đặt tên ngọn núi như vậy.

Mà hai ngôi nhà trông giống như dinh thự kia, lại nhỏ hơn một chút so với dinh thự thông thường, được xây dựng bởi hai tín đồ.

Hai vị tín đồ đều là người giàu có trong vùng, sau này theo tín ngưỡng, nên tới xây nhà dưới chân núi, mỗi ngày đều cầu nguyện, muốn nhờ đạo quan sư phụ làm phép cùng với linh khí của ngọn núi mà tu hành, hy vọng sớm có ngày đắc đạo quy tiên.

Nhiều năm sau đó, vào một đêm nọ, dân làng nghe thấy một tiếng nổ lớn như sấm rền, có người còn nhìn thấy một đám cháy đột nhiên xuất hiện trên núi, nhưng biến mất nhanh chóng, kéo theo làn khói trắng dày đặc có thể nhìn thấy rõ dù đang là ban đêm.

Lúc đó có rất nhiều người chạy ra khỏi nhà vì nghe tiếng nổ lớn, cho nên đều chứng kiến hiện tượng lạ. Vì vậy, vào ngày hôm sau, nhiều người dân trong làng muốn đi xem xét, lúc đi ngang qua hai ngôi biệt thự thì thấy rất yên tĩnh, không hề ồn ào giống trước đây..

Có người gõ cửa, thấy cửa mở, đẩy cửa đi vào, nhưng không thấy ai trong nhà.

Dân làng hoảng sợ chạy đến báo cho trưởng thôn, trưởng thôn gọi hơn chục thanh niên chạy lại nhà kiểm tra thì thấy hai căn nhà, chục người ở trước đây đã không còn nữa, trong đó có cả mấy người nhà giàu tu hành.

Điều kỳ lạ nhất là ngôi đền Quy Tiên trên núi đột nhiên biến mất, cứ như hề chưa từng xuất hiện trước đây, trưởng thôn cho người tìm kiếm rất lâu cũng không thấy.

Hai sự việc này kết hợp với nhau, không bao lâu sau đều lan truyền ra như một câu chuyện ma quỷ, những dân làng sống gần đó đều lần lượt dọn đi vì sợ hãi.

"Đây đều là lời đồn đại truyền lại trong thôn. Thật ra, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra." Lão Ngô cười nói: "Dù sao cũng chỉ là lời đồn đại, có người tới đó ở, cũng không có chuyện gì xảy ra! Tôi thấy cũng không có gì, đều là do người già trong thôn sợ lũ trẻ con chạy vào núi chơi nên mới bịa ra để dọa con nít, hồi nhỏ tôi cũng đã từng rất sợ đó, ha ha ha.”

Dương Thanh khuôn mặt có chút khó coi cũng cười theo sau, nhưng Dư Liễu Kiều căn bản cười không nỗi, gót chân xông lên từng đợt khí lạnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.