Chương 11: Ác ý như vậy.

Cô nhìn hai ngôi nhà ngày càng gần, đưa tay lên xoa xoa cánh tay đang nổi da gà.

Chu Việt Nhiên nhìn Dương Thanh cùng Dư Liễu Kiều sắc mặt đều trắng bệch thì cười trộm trong lòng.

Không biết ban đêm có nên dọa bọn họ một chút không, sợ là hai người họ không ở lại được ba ngày, ngày mai liền lập tức chạy mất…

Lão Ngô đương nhiên cũng thấy Dư Liễu Kiều sợ hãi, cảm thấy có chút đáng thương, cho nên tiếp tục an ủi:

"Hơn nữa, A Nhiên không phải ở sát ngay bên cạnh sao? Bảy tám người đàn ông to khỏe ở đấy, cũng không có gì phải sợ.”

“Đúng vậy, bọn tôi sống ở ngay bên cạnh.” Chu Việt Nhiên cố ý nói: “Chỉ là mất tích, cũng không phải là người chết.”

Anh ta còn cố ý nhắc đến hai chữ ‘người chết’ sao?

Khóe miệng Dư Liễu Kiều co giật, liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Việt Nhiên, cảm giác anh ta đang cố tình dọa bọn họ.

Sắc mặt của người đàn ông này thay đổi chóng mặt, lúc mới gặp, cảm thấy anh ta cũng khá đàng hoàng, không ngờ đến lại ác ý như vậy…

Dương Thanh cũng thấy Chu Việt Nhiên là đang cố ý làm bọn họ sợ hãi.

Thật sự mà nói, anh cũng không thích thái độ của anh ta, nhiệt tình đến nhưng không được chào đón đúng là không vui, nhưng hiện tại anh cũng không còn cách nào khác, ai bảo anh cần anh ta chứ.

Dương Thanh nắm chặt bàn tay, quay đầu nhìn Dư Liễu Kiều, thấy cô mím đôi môi nhỏ nhắn liếc Chu Việt Nhiên một cái, anh đổi túi hành lý qua tay trái, vòng tay qua vai cô.

Dư Liễu Kiều biết anh là đang trấn an cô, ngẩng đầu lên rồi mỉm cười với anh.

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, nhanh chóng đã đến mảnh đất trống phía trước hai ngôi nhà cổ, có thể thấy cỏ dại mọc um tùm trước đây đã được người dọn sạch qua.

Hai ngôi nhà cách nhau chừng chục mét, thực sự là xây sát nhau, tường có vẻ đã cũ nát, thậm chí có nhiều chỗ còn mọc ra cỏ dại, nhưng có thể thấy được độ kiên cố của ngôi nhà.

Căn nhà trống không, không có cửa, có thể nhìn trực diện vào bên trong, có một cái giếng trời.

Chu Việt Nhiên dừng ở trước căn nhà đầu tiên: "Mọi người vào trước đi, tôi đem mấy dụng cụ quét dọn qua đây.”

Lão Ngô gật đầu, cùng Dương Thanh và Dư Liễu Kiều đi về phía trước, đến cửa của căn nhà thứ hai.

Căn nhà thứ hai cũng không có cửa, Dư Liều Kiều đi theo lão Ngô đến gần, có thể nhìn ra là cánh cửa đã bị gỡ xuống.

Bước qua ngưỡng cửa cao vào đến bên trong nhà, tầm mắt cũng mở rộng ra, cái giếng trời so với cô tưởng tượng còn to hơn nhiều, trống trải, cỏ dại mọc đầy góc nhà và mặt đất, mấy cột nhà dính đầy bụi bặm và mạng nhện, phía trước còn có một cái giếng, bên cạnh giếng cỏ dại còn mọc nhiều hơn.

Chỗ này có thể cho người ở được sao?

Dư Liễu Kiều hoàn toàn chết lặng, đứng ở giữa nhà, thực sự rất muốn bỏ về.

Dương Thanh cũng không nói nên lời, nhưng sau khi nghĩ lại, nơi này hẻo lánh như vậy, lại nằm ở khu vực biệt lập, xem ra rất có lợi cho kế hoạch của hai người họ.

Vì vậy, anh nhìn lão Ngô đang ôm chiếu trong tay đi về phía trước, dựa sát vào khuôn mặt xinh đẹp đang khó chịu của Dư Liễu Kiều, nhỏ giọng nói: “Chỉ ba ngày thôi, em ráng chịu đựng một chút.”

“Vấn đề là… không thể ở đây được.” Giọng nói nhỏ nhẹ của Dư Liều Kiều vô cùng tủi thân.

"Bây giờ trông như thế này, chỉ cần dọn dẹp một chút là được mà."

Đôi môi Dư Liễu Kiều run rẩy, cô muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của Dương Thanh, cô nắm chặt bàn tay của mình rồi cúi đầu xuống.

Không phải cô đã nói là không muốn sao?

Nếu cô không muốn, vậy thì ở lại đây để làm gì chứ?

Cho nên anh kiên trì muốn ở lại là có ý gì? Anh không từ bỏ mục đích của mình nên sẽ van xin cô một lần nữa sao?

Nỗi sợ hãi về câu chuyện ma quỷ cùng với căn nhà giống như một que diêm, kích nổ tất cả những cảm xúc tiêu cực mà Dư Liễu Kiều đã tích lũy trước đó.