Chương 12: Trong lòng lạnh lẽo.

Dương Thanh thấy cô cúi đầu không nhúc nhích, vươn tay muốn kéo cô lại, nhưng lại bị Dư Liễu Kiều đẩy tay ra.

Anh sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, Dư Liễu Kiều đã xoay người chạy ra ngoài.

Lão Ngô vừa đi tới nhà chính, liền nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy Dư Liễu Kiều đang chạy ra khỏi nhà, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

"Có chuyện gì vậy?"

“Không có gì, tôi đi theo cô ấy, một lát sẽ quay trở lại liền.” Dương Thanh vội vàng chạy ra ngoài.

Lão Ngô cau mày, sau đó mở to mắt, ôm chiếc chiếu chạy ra khỏi nhà.

Mẹ ơi, cô gái đó không phải là nhìn thấy thứ gì đáng sợ nên mới chạy như thế đó chứ!

Lão Ngô giật mình, chạy tới cửa nhà thì thấy Dư Liễu Kiều đã chạy ra bãi đất trống, rẽ vào con đường đi tới đây, Dương Thanh một tay cầm túi hành lý theo sát phía sau, vừa hét vừa đuổi theo.

Chu Việt Nhiên nghe thấy tiếng động cũng đi ra, đúng lúc đυ.ng phải Lão Ngô đang muốn đuổi theo bọn họ.

“Bọn họ làm gì vậy?” Chu Việt Nhiên vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

“Tôi không biết!” Lão Ngô đáp: “Vừa vào nhà chưa được bao lâu, cô gái đó đã chạy ra ngoài như điên… Không biết có phải đã nhìn thấy thứ gì đáng sợ nên hoảng loạn hay không…”

"..." Chu Việt Nhiên không tin Dư Liễu Kiều đã nhìn thấy cái gì, bởi vì anh ta biết rất rõ những người sống trong ngôi nhà này trước đây, cả việc những người đó đã đi đâu.

Hơn nữa, phong thủy của nơi này không thể nào nhìn thấy những thứ kia, cho nên cô có bị giật mình đi chăng nữa, thì cũng chỉ là trông gà hóa cuốc mà thôi.

Chu Việt Nhiên nhớ đến khuôn mặt tái nhợt của Dư Liễu Kièu lúc trước, có chút lo lắng trong lòng.

“Ông đứng đây chờ đi, tôi đuổi theo xem sao.” Anh ta nói với Lão Ngô rồi nhanh chóng chạy theo.

Lão Ngô không muốn ở lại đây một mình, ôm chiếu đuổi theo Chu Việt Nhiên: "Chờ tôi với."

Lúc này, Dương Thanh đã đuổi kịp Dư Liễu Kiều, anh kéo tay cô lại: "Em làm sao vậy?"

Giọng nói của anh rất lớn, thở hổn hển, Dư Liễu Kiều nghiến răng, vùng vằng muốn hất tay anh ra nhưng không tài nào bỏ ra được.

“Buông tay ra!” Giọng cô cũng lớn hơn một chút.

Dương Thanh vừa muốn nói cái gì, lại vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy Chu Việt Nhiên cùng Lão Ngô đuổi theo, liền nhanh chóng hạ thấp giọng nói:

"Em cho anh chút mặt mũi đi, có chuyện gì tí chúng ta nói sau được không?”

Dư Liễu Kiều cắn môi dưới, nhìn chằm chằm anh, hít thở sâu vài hơi, thốt ra bốn chữ cùng một lúc: "Tôi, muốn, về, nhà."

"Em đừng như vậy có được không?”

"Vậy thì anh muốn tôi như thế nào?"

“Anh muốn cái gì, không phải em biết rõ rồi sao? Dương Thanh cũng vội vàng, viền mắt có chút đỏ, giọng nói hết sức khó chịu.

Dư Liễu Kiều nhìn anh như vậy, bất bình cùng nhẫn nhịn hai năm qua hiện lên trong mắt, trong lòng lạnh lẽo: "Anh muốn có một đứa con đúng không?"

"..." Dương Thanh không nói gì, chỉ là nhìn cô.

Dư Liễu Kiều nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của anh, cười vài giây, sau đó nhẹ gật đầu nói: "Được, tôi hiểu rồi."

Nếu anh muốn cô ngủ cùng người đàn ông khác, cô liền đáp ứng theo ý anh.

Không phải chỉ là ngủ thôi sao, anh không ngại, cô có gì phải ngại chứ.

Dương Thanh vừa mở miệng muốn nói gì đó thì giọng nói của Lão Ngô từ sau lưng truyền đến.

"Cô gái, cô chạy đi đâu vậy?"

Dư Liễu Kiều mím môi, quay đầu nhìn Lão Ngô, nặn ra một nụ cười xấu hổ: "Chỉ là ... Tôi vừa rồi có chút sợ hãi."

Chu Việt Nhiên đứng trước Lão Ngô, nhìn nụ cười của Dư Liễu Kiều, không hiểu sao trong lòng lại nhói lên.

Anh ta cau mày, dừng chân lại, lão Ngô ở phía sau, lướt qua anh ta:

“Ôi trời, ban ngày ban mặt có gì phải sợ?” Lão Ngô đi tới trước mặt Dư Liễu Kiều, nói: “Nếu không như vậy đi, nếu cô sợ thì tới nhà tôi ngủ, chồng cô sẽ ở cùng với bọn A Nhiên. "

Dương Thanh nghe thấy lời này, cơ thể liền cứng đờ.

Nếu Dư Liễu Kiều ở trong nhà họ Ngô, chẳng phải sẽ không có cơ hội sao?

Anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay Dư Liễu Kiều, ra hiệu cho cô, Dư Liễu Kiều cũng hiểu ám hiệu của anh, trong lòng bỗng nhiên lạnh lẽo hơn.