Chương 5: Bất ngờ trước tài năng của Mạc Nhi

Đúng là nam chính vừa đẹp trai vừa phong độ cô thích đàn ông lạnh lùng chính trực , đúng gu cô rồi, còn người Kiến Thành kia cơ bắp lực lưỡng mặt thì lại ma mãnh như hồ ly lên giường không biết bao nhiêu trò, cô nghĩ xong liếʍ liếʍ môi.

Ra ngoài này, Mai Châu đi lên phòng sắp xếp quần áo, còn ba người ngồi trong phòng khách nói chuyện, chỉ có Ngân Vy không biết hai người đàn ông đang nhìn nhau như suy nghĩ gì đó, được một lúc thì Mai Châu đi xuống, tiễn hai người về thì hai vợ chồng họ cũng ra sân bay.

Khi quay về nhà thì cũng đã 8 giờ vừa vô nhà đã thấy cô bé mặc váy ngủ màu trắng đứng đợi mình, chỉ mới 17 tuổi mà cô bé đã phát dục rất tốt ngực to trắng hồng, xương quay xanh mảnh mai đáng yêu, đôi chân dài duyên dáng, làm anh muốn bóp cặρ √υ" đó trong tay hôn lên đôi môi đào lưu lại dấu ấn của mình, bụng dưới của anh bắt đầu nóng lên, anh nghe giọng nói cô bé thì anh chợt bừng tỉnh, chửi bản thân là cầm thú sao có thể nghỉ vậy với cháu mình.

Giọng Phong Dạ khàn khàn hỏi cô"sao cháu chưa ngủ, cháu ăn gì chưa."

Mạc Nhi thấy anh như vậy sao thoát khỏi mắt của cô nhưng cô làm như không thấy, kêu anh ...

"Dạ cháu chưa ăn cháu đang đợi chú, chú ơi mai chú có thể chở cháu đi mua giấy và màu vẽ không ạ, và cháu muốn đăng ký vô lớp ba lê với lớp dạy nhạc cụ ạ."

Phong Dạ nghe vậy thì sửng sốt

"Cháu biết vẽ biết nhảy ba lê còn muốn đăng ký học nhạc cụ?"

"Dạ đúng ạ" cô ngượng ngùng

Anh thấy vậy hỏi cô...

"Vậy cháu biết chơi nhạc cụ gì?"

Cô càng đỏ mặt nói "dạ con biết guita, violin, piano, đàn tranh ạ."

Anh sửng sốt nói"Mạc Nhi giỏi quá, nhà chú có guita, piano cháu có thể cho chú vinh dự được nghe cháu đàn không?"

Mạc Nhi ngượng ngùng "dạ được ạ."

Anh dắt cô vô một phòng mở đèn lên thì bên trong có một cây đàn piano thật to màu đen tuyệt đẹp và trên tường có những cây đàn guita, cô bước vô sờ vào cây đàn piano mà cô thấy từ trước tới giờ là nó đẹp nhất, cô thử đàn vài nốt thì thấy nó đã được chỉnh âm hoàn hảo, cô bắt đầu đàn một bài mà trước khi cô chết đã rất thích, cô vừa đàn lên âm thanh du dương vang khắp căn phòng.

Phong Dạ đứng đó hồn đã ở đâu rồi không biết khi nghe cô bé nói chỉ nghỉ cô bé biết sơ sơ mà không ngờ, cô bé đàn chuyên nghiệp như một đại nhạc sư nổi tiếng, anh có biết đàn piano và khi anh nghe cô bé đàn thì đã biết trình độ cô bé khá cao và lão luyện không hợp với tuổi của mình, cô bé có lẽ là thiên tài, nhìn Mạc Nhi say sưa đàn thì trái tim anh lại đập thình thịch không kìm được sao trên đời này lại có người vừa đẹp vừa giỏi như thế, khi anh đang nghĩ thì tiếng đàn cũng ngưng kế tiếp cô bé quay qua nói...

"Chú nghe cháu đàn một bản tình ca bằng guita nha."

Anh trả lời"cầu còn không được" cô bé đỏ mặt, quay mặt đi và bắt đầu lướt những ngón tay mảnh khảnh trên dây đàn.