Chương 3: Thứ muội

Chương 3: Thứ muội

Dàn xếp xong cho nam chủ, Vu Phi còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp đối phó tiếp theo thì nha hoàn đã tới báo, nhị tiểu thư cầu kiến.

Nhị tiểu thư là thứ muội của nguyên chủ, đồng thời là ân nhân cứu mạng của nam chủ. Trong nguyên văn, nàng ta không chỉ cứu nam chủ bị trọng thương mà còn chữa lành thể xác và tinh thần cho y dưới sự tàn ác của đích tỷ.

Sau khi đánh gãy chân nam chủ, nguyên chủ đã làm theo lời đề nghị của thị vệ, đem hắn ném vào phòng chứa củi. Thứ muội mượn cơ hội này đi tìm lang y và đưa thuốc cho hắn, đối với hắn hỏi han ân cần, hai người bí mật ở bên nhau. Khi nam chủ hồi kinh liền mang nàng ta theo.

Đáng tiếc gà rừng thì không thể biến thành phượng hoàng, đi đến kinh thành, đối mặt với CP định mệnh của nam - nữ chính, thứ muội từng bước bị đánh bại, tất cả tình ý đều tan thành mây khói.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng ta là người có kết quả tốt nhất ở nhà họ Vu rồi. Nam chủ vẫn đảm bảo cho nàng ta vinh hoa phú quý, cả đời vô ưu.

Vu Phi mời thứ muội tiến vào.

Nàng đoán, thứ muội nghe nói nguyên chủ đánh nam chủ nên mới lại đây cầu tình.

Vừa lúc mình cũng có việc tìm nàng ta.

Một thân hình mảnh khảnh như cây liễu chậm rãi đến gần.

Thứ muội quả nhiên là người cũng như tên ----- Vu Sương.

Tóc đen đồ trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mày thưa, đôi mắt to tròn rưng rưng, cả người giống như bông hoa nhỏ bị sương lạnh mùa thu đánh gục.

“Tỷ tỷ, xin tỷ hãy thả A Thương ra….” Vu Sương chưa nói xong thì nước mắt đã rơi, bùm một tiếng quỳ xuống mặt đất.

Vu Phi: “.....”

Không cần thiết phải quỳ như đại lễ như vậy chứ.

Ai không biết, còn cho rằng ta đoạt phu quân của ngươi đó.

Vu Phi ho khan, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, đúng lý hợp tình nói: “Sao ta lại bắt hắn được? Hắn hiện tại không nằm trong sương phòng ta, có lang trung xem vết thương, có nô tỳ cho uống thuốc. Ngươi nói xem hắn như vậy có được xem là bị bắt không?”

Vu Sương ngẩn người một chút, dường như không ngờ nàng sẽ có lòng tốt như vậy.

Vu Phi không ngừng nỗ lực: “Đánh là hôn, mắng là yêu. Không đánh không mắng thì sẽ không yêu nhau. Ngươi đừng xen vào chuyện của tỷ tỷ và tỷ phu nữa. Nếu ngươi còn nhiều chuyện, ta sẽ tìm một gả góa vợ què chân mắt mù, rồi đem ngươi gả ra ngoài!”

Vu Sương cúi đầu, thân thể hơi co rúm lại.

Vu Phi cũng không muốn đanh đá như vậy, nàng thật sự sợ vị thứ muội tọc mạch này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sinh tồn của mình.

Nàng nhớ lại nội dung trong văn bản gốc, đưa tay về phía Vu Sương: “Ngọc bội của hắn đâu, đưa ta.”

Nàng ta ngước mắt lên, muốn lắc đầu.

Vu Phi cười lạnh: “Hắn nói với ta, trong tay ngươi có ngọc bội hình rồng của hắn.”

Vu Sương kinh ngạc, có phần nghi ngờ A Thương đã khuất phục trước tâm kế dùng sắc đẹp dụ dỗ của đích tỷ.

Khi hắn bị trọng thương là lúc đích tỷ bắt đi, y đã đưa ngọc bội cho nàng và dặn dò lúc cần thiết hãy đưa cho quan phủ.

~~~~~

Cảm ơn bạn Mnneeeeee đã đề cử cho truyện ạ ^^