Chương 10: Ghê tởm

Sau khi đến doanh trại, thật ra thì cũng không tính là doanh trại, so với quốc nội chính quy thì điều kiện ở chỗ này kém hơn rất nhiều.

Phòng ở đây đều là tường đất, hơi giống với kiến trúc của đạo Hồi, nhưng đa số đều chưa hoàn thiện, tiếp theo có thể miễn cưỡng trở thành kiến trúc chính là lều trại quân đội mày xanh lục.

Sau khi xuống xe thì coi như Ngu Ngao cũng có chút lương tâm, anh khiêng vali đi vào bên trong, Ngu Úy tự giác đi phía sau.

Trên đường gặp người tuần tra hay quân y anh đều gật đầu, lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên Ngu Úy nghe được giọng nói của Ngu Ngao.

“Chào Đại tá.”

“Chào cậu.”

Không có sự ngăn cách, dòng điện mờ mịt, giọng nói của Ngu Ngao chui vào tai Ngu Úy một cách rõ ràng.

Mặc dù Ngu Úy được Tần Nghi nuôi lớn, từ đầu tiên Ngu Úy nói không phải mẹ, mà là ba.

Đôi vợ chồng có quan hệ tốt với Tần Nghi ở trong xưởng cũng dẫn theo một đứa con gái, hơn Ngu Úy mấy tuổi.

Khi Tần Nghi đi làm, thì cô bé kia thường canh chường Ngu Úy giúp bà ta.

Khi còn nhỏ cô thường nghe cô bé đó lải nhải bên tai mình, hôm nay ba thế nào, ba mua gì cho cô.

Những câu nói dài dòng đó, thường xuyên bị cô gái vài tuổi nói lộn xộn.

Ngu Úy nhỏ tuổi không thể học những từ xoắn xuýt đó, cũng không nhớ được những lời nói lặng lẽ đó.

Ngày này qua ngày khác cô chỉ nhớ đến người ba trong miệng cô.

Bởi vậy lần đầu tiên Ngu Úy nói hai chữ ba ba với Tần Nghi.

Lúc đó Tần Nghi điên cuồng quăng hết đồ vật, khóc lóc chỉ vào Ngu Úy mắng lớn “

Tần Nghi cuồng loạn quăng ngã rất nhiều đồ vật, lại khóc lại nháo chỉ vào Ngu Úy cái mũi mắng, “bạch nhãn lãng và đồ đê tiện.”

(*“Sói mắt trắng” (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.)

Khi đó Ngu Úy chỉ mới một tuổi mấy, không biết vù sao cô lại nhớ rõ chuyện này.

Có lúc cô cũng sẽ hỏang hốt, khi Tần Nghi đối xử với cô như vậy, nói không chừng là căn bản không đối xử với mình hư như vậy, ít nhất bà ta còn nuôi cô lớn.

Chẳng lẽ những ký ức đó đã làm lòng cô âm u, vặn vẹo muốn làm cho hả giận.

Cho đến lúc năm 6 tuổi, bà ta hoàn toàn vứt bỏ Ngu Úy, bà ta bóp cổ Ngu Úy, lúc cười lúc khóc, nói ra những lời lạnh lùng với Ngu Úy, toàn là những lời bà ta nhớ và không nhớ.

Bởi vì bà ta sợ, sợ Ngu Úy đứa con của chồng trước sẽ ở lì bên cạnh bà ta không đi, sẽ hủy hoại cuộc sống của bà ta.

Cho đến khi có một lần bà ta nhẫn tâm đâm một con dao vào người Ngu Úy, từ đó mọi thứ đều bị vứt bỏ.

Hiện tại là lần đầu tiên cô thấy người đó, chỉ cần giơ tay là có thể chạm được, nhưng trong lòng Ngu Úy hoàn toàn không gợn sóng.

Thậm chí vừa nghe thấy giọng nói của anh, Ngu Úy chỉ cảm thấy —— ghê tởm.