Chương 5: Thật buồn cười

Nhìn Ngu Khải Phong đứng ở cửa nhỏ hẹp, Ngu Úy rủ mắt xuống.

Mình cũng không nhất thiết phải khiến cho người bên ngoài phải khó chịu, cúi đầu nhìn bóng dáng trên sàn nhà sẫm màu, Ngu Úy lạnh nhạt mở miệng: “Ngày mai thứ bảy cháu sẽ đi đến nhà tìm bà ta, bác ngủ ngon.”

Nghe thấy lời Ngu Úy nói, cuối cùng Ngu Khải Phong cũng không nói gì, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ chúc Ngu Úy ngủ ngon, cũng bảo cô đi ngủ sớm một chút.

Đi tới cửa, vẫn cắn răng, quay đầu lại dặn dò một câu, “Tiểu Úy, hút ít một chút, không tốt với thân thể.”

Ngu Úy nghe xong vô cùng phối hợp bẻ gãy điếu thuốc, khuôn mặt mỉm cười nhìn Ngu Khải Phong: “Vâng, bác.”

Chờ Ngu Khải Phong rời đi, Ngu Úy lại lần nữa nằm lên giường, nằm co rúc ở giữa trên giường nhỏ, ôm chặt thân thể căng cứng của mình.

Thời tiết thứ bảy không được tính là tốt, sắc trời có chút âm u, lúc Ngu Úy an toàn đến tiểu khu mới tám giờ.

Sau khi Tần Nghi đem cô đưa đến nhà Ngu Khải Phong, Ngu Úy đã trở về ba lần, thêm một lần là vào ngày hôm nay.

Lúc đi đến cửa, Ngu Úy không nhấn chuông cửa, cũng không gõ cửa, mà móc hộp thuốc lá từ trong túi ra, tự mình cầm một điếu thuốc.

Hương vị bạc hà thơm mát có chút quá trớn, vào trong miệng toàn là vị đắng, một chút vị bạc hà cũng không có.

Ngu Úy không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, dập tắt điếu thuốc.

Trên miệng ngậm điếu thuốc thứ hai, vào lúc tay chuẩn bị châm lửa, cửa mở ra.

Hai người đều có hơi choáng váng, Tần Nghi mặc một cái váy ngủ to rộng rãi, tuy rằng tóc không rối bù, nhưng rõ ràng là vừa mới rời giường, trên tay cầm theo một túi rác màu đen.

Ngược lại Ngu Úy trong mắt Tần Nghi, mặc một bộ quần áo màu xanh lam, quần ống suông, giày vải thường màu trắng, thỏa mãn một bộ quần áo học sinh.

Đương nhiên nếu như trên miệng không ngậm một điếu thuốc, vẫn là giống đến bảy phần.

Sau thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Tần Nghi mở miệng trước: “Nếu đã đến, tại sao không gõ cửa hả, tiểu Úy? Con thấy không có mẹ ở đây dạy dỗ, liền…”

Ngu Úy cẩn thận cất điếu thuốc đi, chỉnh lại mũ một chút, hai tay xỏ vào trong túi trước áo: “Không muốn gõ cửa, cũng không muốn làm phiền đến bà.”

Đối thoại đột nhiên im bặt.

Hình thức ở chung của hai người vẫn luôn là như vậy, cực kỳ khó chịu.

Một người liều mạng muốn thoát khỏi, nhưng bởi vì tiền mà thỏa hiệp đến gần, một người giả vờ thờ ơ, nhưng lại không nhịn được mà hy vọng thăm dò.

Tất cả thật buồn cười.

Nghĩ đến đây, Ngu Úy liền nở một nụ cười trào phúng.