Chương 8: Con mẹ nó, bà thử đẩy lại lần nữa xem

Sau khi Ngu Khải Phong nghe xong, không lên tiếng, Ngu Úy cũng không nói gì.

Trong nháy mắt hai người đều trầm mặc, chỉ còn lại tiếng nói chuyện yếu ớt truyền đến từ TV.

“Đi đi… có lẽ ba cháu sẽ khiến cháu vui vẻ hơn so với bây giờ.” Dừng lại một chút rồi liền bổ sung thêm một câu: “Chí ít nó cũng thật sự quan tâm đến cháu.”

“Vâng.”

Buổi tối Ngu Úy lại mất ngủ, lúc đi cô nhìn thấy khóe mắt Ngu Khải Phong có nước mắt.

Cô tự nhận là cô không hề có lỗi với bất cứ người nào, đều là người khác có lỗi với cô.

Tần Nghi vứt bỏ cô, Tề Duyệt ngược đãi cô, Ngu Ngao nợ cô.

Nhưng Ngu Khải Phong là thật sự yêu thương cô.

Ngày hôm sau Ngu Úy dậy rất sớm, phá lệ là Tề Duyệt cũng dậy sớm.

Ngu Úy vẫn trước sau như một mình vô cùng biết điều, căn bản sẽ không đi hướng mình phải đi, lương tâm bác bộc phát lại diễn một vở khổ tình.

Hơn nữa hai người tranh đấu nhau gay gắt mười mấy năm, cô còn không hiểu rõ tính cách của người phụ nữ này.

Hai chữ Ngu Úy liền viết ngược.

Quả nhiên lúc mình nhấc tay cầm thao vali đi đến cửa, Tề Duyệt vênh váo hung hăng tựa ở cửa chặn cô: “Mở vali ra, tao muốn kiểm tra.”

“Kiểm tra cái gì?” Ngu Úy đứng không nhúc nhích, vẻ mặt không thay đổi.

Ngu Khải Phong chen vào giữa hai người, sắc mặt có chút khó xử.

“Vợ, bên trong đều là quần áo bình thường của tiểu Úy, bà kiểm tra cái gì?” Vừa nói vừa cố gắng giành lấy vali trong tay Tề Duyệt.

“Ông thả ra!” Tề Duyệt hơi dùng sức suýt chút nữa hất ngã Ngu Khải Phong.

Ngu Úy không kiên nhẫn nắm chặt lấy cánh tay bà ta: “Con mẹ nó bà thử đẩy một cái nữa xem!”

“Ôi ~ Cháu ngoại đánh bác, mày chính là tiện nhận được kỹ nữ sinh ra mà lại dám mắng tao, tao đánh chết mày…”

Tề Duyệt vừa nhìn thấy hành động của Ngu Úy, người đàn bà chua ngoa đánh đá lại bắt đầu khóc lóc om sòm, nói nhất định phải đánh Ngu Úy.

Ngu Khải Phong thấy thế liền sợ hãi, vội vàng tiến đến ngăn cản Tề Duyệt, mấy lần đều bị Tề Duyệt đẩy ra xa hơn.

Tề Duyệt căn bản không phải là đối thủ của Ngu Úy, hơn nữa dù sao cũng là người bốn mươi năm mươi tuổi, lại so với Ngu Úy thì kém hơn nhiều.

Ngu Úy ép bà ta ngoan ngoãn lên vách tường, chờ đến khi Lý Đạt Quân đến, liền nhìn thấy một trận đại chiến gia đình đang cao trào này.

Hành lý màu tím bị đá trên mặt đất, bàn bị quăng đỗ tứ tung, cốc thủy tinh vỡ nát ở một chỗ, đầu tóc người phụ nữ trung niên bù xù bị một thiếu nữ trẻ tuổi, hung hăng trối cánh tay lại ở trên tường.

Người phụ nữ bị áp chế ở trên giường, trong miệng vẫn không nhịn được mà chửi rủa, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trở thành thứ cực kì thuận lợi để chửi.

Người đàn ông trung niên ở bên cạnh khuôn mặt uể oải, trên người cũng vô cùng chật vật.

Hoàn cảnh trong góc nhìn vô cùng hỗn loạn lung tung, Lý Đạt Quân vẫn lễ phép gõ cửa.

Lần thứ nhất không nghe, không ai chú ý.

Lần thứ hai, vẫn không có ai chú ý, bởi vì vừa vặn bị chữ tiện nhân trong miệng người phụ nữ đè xuống rồi.

Lần thứ ba, ok, thiếu nữ nghe thấy rồi.