Chương 1: Đứa Bé Đến Từ Thế Giới Khác

Xin chào, tôi tên là Trần Mỹ Ngọc. Là một học sinh cấp 3 bình thường có ba và mẹ là chủ của một công ty đồ chơi nhỏ. Vì là chủ nên họ rất bận rộn với công việc của mình và dành rất ít thời gian cho tôi, nhưng không sao tôi cũng thấy quen rồi nên cũng chẳng có cảm giác cô đơn lắm. Vì tôi biết họ bận rộn như vậy vì họ đang biến ước mơ của mình thành sự thật mà thôi.

Bạn hỏi tôi đã quen với việc ở một mình nên mới cảm thấy không sao đúng không? Không đâu, do họ quá bận nên họ đã gửi tôi sang ở nhà một người bạn của họ ở từ nhỏ nên tôi cũng không tính là ở một mình nhỉ. Ở đây tôi có dì Hạnh, một người phụ nữ dịu dàng và luôn nở nụ cười trên môi. Có dì ở bên cạnh nên tôi chẳng thấy cô đơn đâu. Bật mí cho mà biết nha, dì nấu ăn cực kỳ ngon. Ngoài ra, dì còn....

/ ẦM...../

Tiếng của một cậu con trai vang lên

- "Bé Ngọc, bà thấy quyển bài tập Tiếng Anh tui để trên bàn ở đâu không??"

Đúng rồi, tôi quên mất ở nơi gọi là thiên đường này còn tồn tại một tên ác ma ở cùng nữa...Haizzz..

- "Quyển bài tập tiếng Anh á hả"

Tôi chỉ tay về phía bàn ăn: " nó ở kia kia!"

-" À thấy rồi! Cảm ơn nhá!"

-" khoan! ông lại làm rơi cái gì rồi hả?"

- " À rơi cái ghế ấy mà. Lúc tui cuối xuống kiếm quyển bài tập thì đυ.ng trúng nên nó ngã thôi. Tui cũng đâu có cố ý. Bé Ngọc"cậu thanh niên đi lên lầu vừa nói và như cậu cố ý nhận mạng 2 chữ cuối của câu nói.

-" Đừng có gọi tui là Bé Ngọc nữa...!"

Giới thiệu cho mọi người biết tên ác ma kìa tên là Nguyễn Tuấn Phong là con của dì Hạnh. Theo tôi thấy cậu ta hoàn toàn trái ngược với người mẹ dịu dàng của mình, tính tình thì khó ưa hay trêu chọc tôi lại còn có ưa trốn việc nhà nữa chứ.

Tui còn nhớ như in cái bản mặt đáng ghét của cậu ta trong lần đầu gặp mặt nữa kìa. Nói sao ta, nhìn mặt cậu ta như một con hổ con nhìn một kẻ lạ mặt là tôi đây bước vào lãnh thổ của mình vậy. Nhưng cũng phải thôi, bất kỳ ai cũng phải khó chịu vì sự xuất hiện của một người lạ ở nhà của mình và còn được thông báo là người đó có thể ở lại một thời gian dài nữa chứ. Cái người lạ mặt đó không chỉ chiếm không gian nhà của mình mà còn có thể chiếm luôn tình thương của mẹ của mình nữa thì làm sao ưa nổi. Vậy nên tui cũng không thể trách cậu ta.

Nhưng từ cái ngày tui ở chung với họ tới bây giờ, cậu ta chưa bao giờ chịu thôi trêu chọc hoặc có thể nói là chọc điên tui lên một ngày nào hết. Không trò này cũng là trò này cũng là trò khác. Có lần tui đã hỏi cậu ta tại sao chứ chọc phá tui như vậy, thì mọi biết cậu ta trả lời sao không?

Câu ta nói:" Tại thích thôi...." OMG, tôi thực sự khâm phục sự nhẫn nhịn của mình vì lúc đó đã không nhào lên đánh cậu ta và tôi đã có thêm một cái nhìn khác về cậu ta.

/Bịch...bịch../

Bóng dáng của dì Hạnh với dáng vẻ gấp gáp bước xuống cầu thang. Khi nhìn thấy Ngọc dì liền mỉm cười nói:

-" Bé Ngọc à, dì xin lỗi con nhé. Tối nay, bên bệnh viện có việc gấp nên dì phải qua bên đó liền. Vậy nên còn tối nay cơm tối và việc trong nhà nhờ con nhé."

-" Dạ, con biết rồi ạ. Dì cứ đi đi, mọi việc cứ để con lo ."

-" Vậy nhờ con nhé!! Chúc con buổi tối vui vẻ, con yêu."

Nói rồi, dì Hạnh liền lên xe và chạy đi, Ngọc nhìn xe dì Hạnh xa dần liền đi vào nhà.

-" Haaa, giờ thì bắt đầu làm việc thôi"

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng như mới chớp mắt thì trời đã tối. Mọi chuyện cứ diễn ra như mọi ngày. Sau khi Mỹ Ngọc làm xong cơm liền lên kêu Tuấn Phong xuống ăn cơm, sau khi ăn cơm xong hai người liền ngồi coi TV cùng nhau tới khoảng 9h thì đi lên phòng ngủ.

-"AAAAAAAAAAAAAAA"

Một tiếng hét thất thanh vang lên giữa màn đêm u tối kèm theo đó là tiếng hét đó là một hình ảnh vội vàng tông cửa chạy ra ngoài.

-" Phong...Phong..mở cửa nhanh đi..cứu tui với.."

Vâng, cái người vừa mới tông cửa ra ngoài và hiện giờ đang đập cửa phòng của người khác đó chính là bạn Ngọc của chúng ta đó ạ.

-" Sao thế??" Tuấn Phong vội mở cửa ra và bắt lấy cái tay vẫn đang muốn đánh tiếp của Mỹ Ngọc lại và nói tiếp:

-" Bà sau thế?? Từ từ bình tĩnh lại nào! Làm theo tui *hít thở sâu vào..rồi thở ra* đã bình tĩnh hơn chưa? rốt cuộc là có chuyện gì bà từ từ nói tui nghe coi??"

- " c...có..có ma"

- "Hả?? có cái gì cơ?"

-" Có ma..ở trong phòng tui có ma. Thiệt đó tui không nói xạo đâu."

- " Bà thấy cái gì mà nói có ma? Hay là bà nằm mơ gặp ác mộng nên mới thấy sợ đúng không?"

-" Thiệt mà!! Rõ ràng tui thấy một đứa bé bay lơ lửng giữa phòng và một con chó biết nói. Nó còn hỏi tui đây là đâu nữa mà."

-"Chó biết nói là...."

-" Hai vị xin hãy bình tĩnh, tôi không phải là ma đâu ạ."

Khi Phong chuẩn bị nói thêm cái gì đó thì bỗng có thêm một tiếng nói không thuộc về hai người vang lên khiến Tuấn Phong và Mỹ Ngọc giật hết cả mình vì sợ.

-"AAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Vâng lại thêm một..à không hai tiếng thét vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh. Nếu như con tác giả là tui đây mà là bà hàng xóm thì có lẽ h nãy cũng đã báo công an đến để coi có chuyện gì mà hai đứa điên này lại cứ hét giữa đêm như thế. Nhưng tiếc rằng tui không phải mà cho dù có phải đi nữa thì cũng là hàng xóm của nhà khác chứ không phải họ. Tại sao ư? Bởi vì nhà của họ cách nhà gần nhất cũng khoảng 30 phút chạy xe lận đó. Vâng vâng, tui biết tui nhảm nhiêu đó đủ rồi. Tui biết bản thân đã sai nên mọi người hãy xin lỗi tui đi.

Thôi quay lại mạch truyện này, phải nghiêm túc không được giỡn nữa.

Sau khi hét lên, Tuấn Phong quay người lại và anh đã nhìn thấy trước mắt anh là một con cún đứng bằng hai chân và nó đang nhìn anh bằng một ánh mắt sợ hãi. Tuấn Phong vội vàng kéo Mỹ Ngọc ra sau lưng và nắm lấy cây côn trên bàn học bên cạnh.

-" Mày nói mày không phải ma. Vậy mày là ai? Tại sao mày lại xuất hiện ở đây? Tại sao mày lại biết nói?"

-" Ummm... Đầu tiên, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến hai vị đây. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Meo Meo là một robot thú cưng bảo mẫu hot nhất hiện nay. Xin cho hỏi hai vị đây là....?"

-" Vậy mày không phải là ma?"

-" Vâng, tôi không phải là ma đâu ạ."

-"Không phải ma là được rồi. Xin chào, tôi tên là Mỹ Ngọc còn đây là Tuấn Phong"

-" Ai mượn giới thiệu vậy?"

-" Không sao, chết thì chết chung thôi."

Sau khi xác định đối phương không phải là ma Mỹ Ngọc liền từ sau lưng của Tuấn Phong bước ra chào hỏi, đang nói chuyện với Tuấn Phong thì bỗng nhiên Mỹ Ngọc nhớ ra cái gì đó liền quay qua hỏi ma chó.. à không hỏi Meo Meo:

- "Đúng rồi, vậy đứa bé đang ở trong phòng là ai?"

-" Thưa cô Mỹ Ngọc, đó là cậu chủ nhỏ của tôi đó ạ"

-" Cậu chủ nhỏ sao" Mỹ Ngọc lẩm bẩm

-" Vâng, à mà cô Mỹ Ngọc và Cậu Tuấn Phong cho tôi xin hỏi đây là hành tình nào vậy ạ?"

-" Đây á hả? Đây là Trái Đất " Mỹ Ngọc nhanh nhẩu trả lời

-" TRÁI ĐẤT???"

-" Đúng là Trái Đất" Tuấn Phong dựa vào cửa bình thản trả lời

-" Vậy xin hỏi đây là năm bao nhiêu vậy ạ?"

-" Năm 20XX" Mỹ Ngọc sau khi trả lời liền cảm thấy hơi lo lắng trước thái độ của Meo Meo nên "hỏi

-" Mày bị sao thế? Vẫn ổn chứ?"

-" Vâng, tôi vẫn ổn ạ."

Sau khi Meo Meo trả lời Mỹ Ngọc liền có một âm thanh khác vang lên

-" Baba"

-"Mama"

Kèm theo tiếng nói đó là sự xuất hiện của một cậu bé đang bay lơ lửng. Sau khi xuất hiện cậu bé luôn nhìn về phía Mỹ Ngọc khiến cho cô cảm thấy lo lắng không biết mình lại làm gì nên tội, tại sau luôn là cô chịu chứ. Đầu tiên là giữa đêm khuya xuất hiện trong phòng cô, bây giờ lại nhìn chằm chằm vào cô. Why??

Trong khi Mỹ Ngọc đang khóc trong lòng một ít thì đứa bé ấy vẫn đang nhìn vào cô đột nhiên nở nụ cười và bay đến chỗ cô

-"Mama...mama"

-"Hả??" Mỹ Ngọc và Tuấn Phong ngây ngốc nhìn nhau rồi nhìn đứa bé

-" Cậu chủ nhỏ, đó không phải là mama của cậu đâu ạ. Xin lỗi cô Mỹ Ngọc, có thể cậu chủ nhỏ của tôi đã nhìn nhằm cô thành mama của cậu ấy rồi"

-" À um không sao"

-" Cậu chủ nhỏ lại đây nào. Đó không phải là mama của cậu đâu"

Meo Meo sau khi xin lỗi Mỹ Ngọc vì chuyện hiểu lầm này liền bắt lấy đứa bé lại. Nhưng đứa bé ấy vẫn nhìn Mỹ Ngọc và kêu cô bằng mẹ, nhưng có vẻ như sau khi thấy cô không trả lời cũng như không ôm lấy mình thì liền ngọ nguậy như muốn bay về phía cô thêm lần nữa. Nhưng bản thân cho dù dùm mọi cách cũng không thể bay được về phía trước thì đứa bé liền khóc lớn.

-" oa..oa..oa"

-" cậu chủ nhỏ cậu đừng khóc mà. Ngoan cậu đừng khóc"

Meo Meo khi thấy cậu chủ nhỏ của mình khóc liền luống cuống tay chân, trong khi bản thân đang khóc đi nữa đứa bé ấy vẫn đưa tay về phía của Mỹ Ngọc và kêu cô bằng mẹ. Hành động ấy của đứa bé đã chạm đến trái tim của cô. Cô liền ôm lấy đứa bé từ trong tay Meo Meo mà dỗ dành

-" Ngoan, mama ở đây, không sau đâu con ngoan, mama vẫn ở đây với con..."

Vừa ôm đứa trẻ cô vừa lẩm bẩm vừa đi qua đi lại. Như một phép màu nào đó xảy ra đứa bé ấy đã ngừng khóc và bắt đầu nhắm mắt lại và ngủ. Có thể đứa bé ấy đã trải qua một cuộc hành trình mệt mỏi, cũng có thể là do đứa bé ấy đã khóc mệt rồi hay cũng có lẽ là do hơi ấm từ vòng tay cũng như những lời nói ấm áp từ Mỹ Ngọc đã đem lại cho em ấy một cảm giác thật an toàn.

-" Nhận bừa bản thân là mẹ như vậy đúng chỉ có thể là bà"

Thành viên nãy giờ im lặng và quan sát hành động của mọi người nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng. Ánh mắt của Tuấn Phong di chuyển từ trên người của Mỹ Ngọc sang Meo Meo

-" Tụi này đã giới thiệu xong. Bây giờ cũng đến lượt vị khách không mời như mày giải thích vì sao lại xuất hiện ở đây rồi chứ rồi chứ?"