Chương 2

Lúc này Lâm Tê mới nhận ra trang phục của họ đều rất kỳ dị, còn có nhiều người cầm những viên gạch mỏng kỳ lạ chĩa vào cô.

Dưới cái nhìn của mọi người, cô không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Sau đó có một giọng nói khác phát ra từ bên trong: “Cô Lâm, cuối cùng cô cũng đến rồi.”

Lâm Tê quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một người đàn ông cũng ăn mặc kỳ dị không kém đang ngồi trên chiếc ghế gần cửa, nhẹ nhàng nói chuyện với mình.

Bên cạnh cô không có ai, chẳng lẽ ông ta đang nói chuyện với mình?

Thấy cô không cử động gì, trong mắt Hoàng Nhuệ không khỏi có chút mất kiên nhẫn: “Sao cô còn đứng đó? Cô Lâm, tôi đang vội đấy.”

Ông ta là thư ký riêng của ông Lâm, thường ngày xử lý mọi việc quan trọng của tập đoàn, nhưng hiện tại lại được cử đến nói chuyện với cô con gái nuôi không được yêu mến của nhà họ Lâm này.

Vốn tưởng cô ta sẽ đến ngay sau khi nhận được tin.

Nào ngờ cô ta để ông ta chờ lâu như vậy mới đến, lại còn mặc một bộ trang phục kỳ lạ.

Nói đến Lâm Tê cũng thật là, một đứa trẻ mồ côi được gia đình giàu có như nhà họ Lâm nhận làm con nuôi, được cho cuộc sống vật chất tốt đẹp như vậy, tiến thẳng vào xã hội thượng lưu, không cảm động rơi nước mắt thì thôi đi, vậy mà chỉ vì không hài lòng chuyện liên hôn đã bất hòa với nhà họ Lâm.

Bố mẹ Lâm vốn muốn thờ ơ cô vài tháng, rồi cô sẽ ngoan ngoãn quay về.



Không ngờ đã hai tháng trôi qua vẫn không có động tĩnh gì, hiện tại không thể nào giải thích với đối tượng liên hôn mới đành phải cử ông ta đến tìm cô về.

Lâm Tê không muốn để ý đến người lạ này, nhưng lại nhìn thấy vẻ khẩn thiết trên mặt đối phương.

Sau khi do dự một lúc, cô bước tới và ngồi xuống phía đối diện.

Hoàng Nhuệ bảo người mang ly cà phê đến cho cô, nói: “Chắc qua điện thoại, cô Lâm cũng biết rất rõ mục đích tôi đến đây rồi.”

“Mẹ của cô, bà Lâm rất mong nhớ cô, trước đây nói muốn cắt đứt quan hệ cũng chỉ là do tức giận nhất thời, không biết là qua hai tháng rồi, cô đã bớt giận chưa? Bớt giận rồi thì cũng nên quay về thôi.”

Lâm Tê: “...”

Không nghe hiểu câu này.

Cô không quan tâm đến thái độ khinh thường của đối phương, ân cần nhắc nhở: “Có thể ông đã nhận nhầm người rồi.”

Thư ký Hoàng sững sờ: “Cô không phải là Lâm Tê sao?”

Kỳ lạ thay, cô gái trước mặt tuy vẫn giống Lâm Tê nhưng khí chất thực sự khác với cô con gái nuôi tự ti và rụt rè.

Anh nghĩ mình thực sự đã nhận nhầm người.