Chương 10

Đối mặt với tức giận của nam nhân, Vương Tiểu Vân trừ bỏ khóc vẫn là khóc, bà ta chỉ có thể chạy về nhà mẹ đẻ tìm Vương Dũng Cường thương lượng tìm ra biện pháp.

Trò khôi hài của hai nhà Triệu Thẩm xảy ra như vậy, quả thật đem quần chúng ăn dưa vui đến hỏng rồi.

Dưới tán cây hòa lớn ở cửa thôn, mọi người ngươi một lời ta một câu, đều thảo luận đến chuyện này.

Lúc này, một chiếc xe khách lảo đảo lắc lư chạy đến bên cây hòe lớn thì dừng lại, khi nhìn thấy lão Tứ nhà họ triệu cùng lão nhị nhà họ Triệu cõng bọc hành lý từ trên xe khách bước xuống, tất cả người đang ngồi dưới tàng cây không hẹn mà cùng mà nháy mắt im tiếng.

Lão tứ nhà họ Triệu là người cẩu thả, hắn không nhận thấy được dị thường, ngược lại là lão nhị nhà họ Triệu đem phản ứng của tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, hắn nhẹ nhàng nhíu mày, đáy lòng nảy sinh ra nghi hoặc.

“Anh hai, anh nghĩ gì đâu? Đi mau a.” lão Tứ nhà họ Triệu túm túm lão nhị còn đang dừng lại, một lòng chỉ nghĩ nhanh chân chạy về nhà gặp vợ.

Bị hắn túm như vậy, lão nhị nhà họ Triệu chỉ có thể đem cảm giác quái dị áp xuống đi theo em trai về nhà đi.

Chờ hai người đi xa, ở dưới tán cây hòe mới có người dám nói chuyện, “Hai anh em nhà họ Triệu từ trong thành phố làm công đã trở về, cũng không biết bọn họ kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Người ta có ông anh cả tốt, chúng ta làm sao có thể so được. Dù sao ~ kiếm được nhiều ít thì có thể thế nào? Mấy cô con gái của bọn họ làm ra một đống việc không bớt lo, cũng đủ làm cho bọn họ sặc.”

“Ai? Các ngươi nói lần này bọn họ có phân gia không?”

“Muốn tôi nói, tôi bảo đảm phân, ở cùng một chỗ với kẻ tính toán kia bao nhiêu lo lắng a ~”

“Cô còn đừng nói, mấy đứa con nhà lão Tứ không phải luôn vô tâm không phổi sao? Ha ha ha ~”

Mười phút sau,hai anh em lão tứ nhà họ Triệu đã muốn chạy tới cửa nhà.

Chẳng qua là hơn một tuần không về nhà, nhưng lão tứ lại cảm thấy như cách ba thu, trong lòng càng là kích động vô cùng.

Trái ngược với lão tứ, thần sắc lão nhị rất bình tĩnh. Trong lòng lão tứ nghĩ đến mẹ cùng vợ đều đang ở trong nhà đâu, bước chân hắn lại càng nhanh hơn vài phần.

“Mẹ, vợ! Con đã trở về!”

Người còn không có vào nhà, thanh âm hồn hậu của lão tứ cũng đã vang lên.

Chu Minh Lan nghe tiếng từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy nam nhân nhà mình, trong nháy mắt hốc mắt bà đã đỏ lên.

Cái niên đại này phương thức liên hệ khoogn có, trong nhà liên tiếp xảy ra vài truyện lớn bà cũng không có biện pháp liên hệ với chồng. Hiện giờ trong lòng một cỗ ủy khuất nảy lên, bà hận không thể ngay lập tức nói cho chồng biết rõ mọi thứ.

“Sao bây giờ ông mới trở về a? Không phải nói chỉ đi ba ngày sao? Này đều hơn một tuần?”

Nhưng lão Tứ lại hiểu lầm thái độ của vợ, hắn thấy vợ mình như vậy nghĩ rằng vợ nhớ mình. Vì vậy mà một người cao lớn chắc nịch như lão tứ ném xuống bọc hành lý đang vác trên lưng, khờ khạo cười : “Việc của anh cả không dễ làm, cho nên tôi về trễ, vợ, chúng ta vào nhà trước đi.”

Chu Minh Lan lười để ý đến lời giả thích của hắn, bà trắng mắt liếc nhìn lão nhị nhà họ Triệu đang đứng bên cạnh chồng mình một cái, âm dương quái khí nói: “Anh hai, tính, anh đã trở về, anh quản con gái anh thật tốt đi, con bé chính là tai họa, nếu anh không dạy dỗ con bé làm người, cũng đừng trách về sau em dâu như tôi giúp anh dạy dỗ con bé.”

Bà nói xong, cũng không nhìn nam nhân nhà mình phản ứng gì, túm lên ống tay áo của lão Tứ kéo về trong phòng ở của mình.

Lời của vợ mình làm cho lão tứ không hiểu ra sao, khi vào đến trong phòng, còn chưa ngồi ổn hắn đã liền hỏi : “Sao vậy? Trong nhà xảy ra việc gì?”

Nhắc tới mấy việc phát sinh gần đây, hốc mắt Chu Minh Lan lại đỏ vài phần, bà ngẩng đầu nhìn bộ dáng ngu xuẩn của ông chồng mình, hung hăng đá một chân lên bắp chân của hắn.

“Đều tại ông! Đi vào thành phố làm mấy cái việc chết tiệt kia kiếm được mấy đồng tiền? Con gái ông thiểu chút nữa đã chết ông có biết hay không?” Nói nói, bà bắt đầu nức nở lên, cuối cùng chuyển thành khóc lớn, cũng đem đủ loại phát sinh gần đây giống như đảo cây đậu lách cách lách cách đều đổ ra tới.

Lão tứ nhà họ Triệu càng nghe sắc mặt càng đen xuống, cuối cùng tức giận đến hai tay nắm chặt liền phải chạy ra ngoài đi.

“Không được! Tôi đi tìm Thẩm Viễn Chinh đòi một câu nói của hắn!”

Chu Minh Lan thấy thế chạy nhanh cản người, “Ông chạy đến nhà họ Thẩm đòi câu nói cũng không vội vào lúc này, ông vẫn nghĩ trước về sau cùng một nhà anh hai ở chung như thế nào đi.”

Cùng lúc đó, Lý Anh cùng Triệu Miêu Miêu cũng đang cáo trạng với lão nhị nhà họ Triệu. Hai người này lật ngược trái phải đen trắng, đem bản thân mình nói thành người bị hại.

Nhìn con gái ngồi trước mặt mình khóc như hoa lê dinh mưa, lão nhị cau mày, “ Hôn sự của Thẩm Thiên Bách cùng Đào Hoa là từ nhỏ đã được định ra, con cướp đi đối tượng của chị họ còn không biết xấu hổ ngồi đây khóc?”

Trách không được vợ lão tứ sẽ nói ra một phen lời nói như vậy, hiện tại hắn xem như đã hiểu rõ.

Biết cha mình không dễ lừa gạt như vậy, Triệu Miêu Miêu hít hít cái mũi, ủy khuất ba ba nói: “Hiện tại coi trọng tự do yêu đương, không cho phép ép duyên, chúng con không có, là Triệu Đào Hoa không nói lý.”

Tục ngữ nói, lòng người đều là trời, liền tính lão nhị biết con gái mình làm việc không đạo nghĩa, không đúng, nhưng hắn ta cũng không hề trách móc con gái mình nặng nề, “Chuyện của con cùng Thẩm Thiên Bách tới đây dừng lại, ngày nào đó ba để cho mẹ con tìm cho con một gia đình trong sạch, con thu lại tâm tư của mình, đừng chọc cho bà nội tức giận.”

“……” Triệu Miêu Miêu trăm triệu không nghĩ tới cha cô ta sẽ quyết định như vậy, nháy mắt cả người đều không tốt, “Cha, đời này con chỉ gả cho Thiên Bách, những người khác con đều không cần!”

Giọng của cô ta bén nhọn chói tai, lão nhị trừng mắt trâu nhìn cô ta, lúc này hắn ta thật sự nổi giận : “Mày không nghe lời liền cút ra khỏi cái nhà này cho tao, tao cảnh cáo mày, mày bước một chân ra khỏi cái nhà này thì đừng nghĩ trở về.”

Thời buổi này phòng ở không có cách âm, tiếng rống to của hắn làm cho người của hai nhà đều có thể nghe thấy.

Triệu Đào Hoa đang đỡ Tiền Bảo Như mới từ bên ngoài trở về đã bị hoảng sợ, cô không tự giác mà nắm thật chặt ngón tay, thật cẩn thận hỏi: “Bà nội, có phải cha con cùng bác hai đã trở về hay không?”

“Chắc vậy, chúng ta vào nhà đi.” Tiền Bảo Như so với Triệu Đào Hoa muốn bình tĩnh hơn nhiều, chân nhỏ bước từng bước vào sân, tư thế kia vừa thấy chính là người đứng đầu một nhà.

“Đào Hoa, con đi thông báo một chút, người hai phòng đều đến trong phòng bà mở họp đi.”

“Vâng, được” Triệu Đào Hoa gật đầu đồng ý, đi về nhà ở nhà mình trước

Trong lòng không cấm phỏng đoán: Hôm nay có phải muốn phân gia không a?

Nếu có thể phân gia, vậy thật tốt quá……

Mười phút sau, người của hai nhà lão nhị cùng lão tứ đã ngồi trong phòng của Tiền Bảo Như, ai cũng cúi đầu không ai lên tiếng.

Bọn họ giống như một đám học sinh tiểu học phạm phải sai lầm, đặc biệt thuận theo.

Lão thái thái ngồi xếp bằng trên giường đất, bà nhấp nhấp môi, mở miệng nói: “Gần đây trong nhà chúng ta không quá yên ổn, còn trở thành chê cười cho cả làng, mấy người các con có muốn nói gì không?”

Lão nhị là người thông minh, hắn nâng mắt lên tỏ rõ thái độ của mình : “Mẹ, việc này hoàn toàn là do Miêu Miêu, con ở chỗ này thay con bé nói xin lỗi với Đào Hoa.”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Triệu Đào Hoa, thái độ thoạt nhìn thập phần thành khẩn, “Đào Hoa a, em họ con không hiểu chuyện, bác hy vọng con người lớn không nhớ việc của kẻ nhỏ, con có thể tha thứ cho con bé không, đừng bởi vì một người ngoài mà mất đi hòa khí trong nhà.”

Đối mặt với khẩn cầu của hắn, Triệu Đào Hoa nhăn mi rất nhỏ làm co người khác không thể phát hiện, cô chỉ do dự một giây liền học theo bộ dáng kiêu ngạo ngày thường của nguyên nhân mà nâng cằm lên, lạnh giọng nói : “Nó đều biết cướp nam nhân của cháu, vậy nó còn có chuyện gì không hiểu? Xin lỗi như vậy cháu không nhận.”

Tuy rằng nguyên thân không phải thật sự muốn tự sát, nhưng lại là bởi vì Thẩm Thiên Bách cùng Triệu Miêu Miêu mà rời khỏi nhân thế. Cô không có quyền thay nguyên thân tha thứ cho bất luận kẻ nào.

Lời nói của Triệu Đào Hoa làm cho lão nhị nhà họ Triệu khẽ nhíu mày, chỉ có thể thay đổi người thương lượng, hắn nhìn về phía em trai mình, “Lão tứ, cậu cũng không thể tha thứ cho Miên Miên?”

Lão tứ nhà họ Triệu làm người thành thật hàm hậu, nhân cách thuộc về phụng hiến (nghe lời người phía trên), nhưng tại chuyện này thái độ của hắn lại cực kỳ cường ngạnh, “Vết đỏ trên cổ Đào Hoa còn không có tiêu đâu, nếu đổi lại là anh, anh nghĩ sao?”

Hai người bọn họ đều có người coi trọng, bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm. Lúc này, Tiền Bảo Như đột nhiên ho nhẹ một tiếng, trên mặt tràn đầy nếp nhăn không thấy một tia cười.

“Hai đứa đều đã là cha người, tâm hướng về con gái nhà mình đúng là bình thường, nhưng ở trên trái phải cũng không thể phạm hồ đồ. Như vậy đi, việc của hai đứa nhỏ, để cho bọn chúng tự giải quyết, hai đứa không được tham dự vào.”

Trước thời kỳ giải phóng, Tiền Bảo Như là con gái một gia đình giàu có ở phương nam, bà đã từng đi học ở học đường, sau đó được gả cho lão Triệu, bọn họ trải qua chiến loạn liền cùng nhau đến Quan Đông. Nói đến cùng bà vẫn là một người có tri thức, một lão thái thái trải qua một cuộc sống rất phong phú, ngay cả khi nói chuyện đều có bộ dáng.

Chẳng qua ở đồn điền Đông Sơn này không ai biết lai lịch của bà, mà ngày thường bà cũng rất ít khi ra khỏi phòng, cho nên mọi người đều cho rằng bà xuất thân nghèo khổ mới có thể chạy nạn đến nơi đây an gia, thành một hộ nhà nghèo nhất thôn.

“Chờ lần sau thằng cả về nhà, ba người các con thương lượng một chút, nhà chúng ta phân gia đi.”

“Gì? Phân gia?” Anh em hai người không hẹn mà cùng lên tiếng.

Bọn họ chưa từng nghĩ tới muốn phân gia, mẹ bọn họ còn khoẻ mạnh, như thế nào có thể phân gia đâu?

“Mẹ, con không phân gia.” Người nói chuyện đầu tiên chính là lão tứ nhà họ Triệu, so với hai người anh khác tròng nhà hắn cảm thấy mình là người không có bản lĩnh nhất, vạn nhất nhà này phân gia mẹ hắn lựa chọn đi theo các anh sinh sống thì sao?! Hắn không chịu đựng được ngày tháng sống không có mẹ bên cạnh.

“Mẹ, con cũng không phân gia.” Lão nhị nhà họ Triệu không quan tâm vợ hắn đang ở một bên liều mạng đưa mắt ra hiệu cho hắn, cũng không đồng ý với quyết định này của mẹ mình.

Tiền Bảo Như nhìn hai đứa con trai đã lớn đến như vậy của mình, trong lòng bà cảm thấy an tâm vui mừng, nhưng trong lòng ý tưởng phân gia thì lại không thay đổi.

Bà vẫy vẫy tay ý bảo những người khác đều đi ra ngoài, chỉ để lại lão tứ cùng lão nhị, bà còn có chuyện muốn nói.

Những người khác thấy thế chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, trong lòng nghĩ đến đều là việc lão thái thái đưa ra ý định phân gia.

Trái ngược với Lý Anh vui sướиɠ, Chu Minh Lan nhấp chặt môi, trên mặt không có biểu tình gì.

Triệu Đào Hoa đi theo bên cạnh mẹ mình nghĩ lầm mẹ bởi vì không muốn phân gia mà phiền lòng, trong lòng cô liền rất hụt hẫng, ngay cả vui sướиɠ khi vừa nghe được phân gia đều phai nhạt đi rất nhiều.