Chương 9

Triệu Đào Hoa cũng chỉ có thể học theo ngồi xuống, nhưng quả thực cô muốn khóc lại không khóc được…

Lần đầu tiên làm loại sự tình này, cô còn có chút mới lạ.

Tiếng khóc của mẹ chồng cô dâu nhà họ Triệu rất nhanh làm cho nhân viên cùng người qua đường ở Cách Uỷ Hội chú ý.

Có người đến gần bọn họ bắt đầu hỏi thăm khởi nguyên do sự tình, sau khi nghe được lý do mà Chu Minh Lan đã thêm mắm dặm muối lúc sau người này đã tức giận không thôi. Trong đám người qua đường có vợ của chủ nhiệm ở Cách Uỷ, lông mày của cô ấy nhăn vào nhau, còng lưng muống nâng Tiền Bảo Như dậy, nhưng bởi vì đối phương thể trọng quá nặng, cô ấy không nâng đậy được.

“Dì cả, nơi này nắng gắt a, dì có ủy khuất gì thì vào trong nói đi.”

Đối mặt với người này tự nhiên toát ra tới, Tiền Bảo Như vươn khửu tay lau một chút ướŧ áŧ khóe mắt.

“Cháu gái không nói gạt người chứ, ánh mắt của dì không tốt, nhìn cái gì cũng mơ hồ, con dâu dì lại có bệnh tim, vạn nhất cháu trai có gì bất trắc hai người bọn dì có khả năng lập tức chết ở chỗ này a.”

Vợ chủ nhiệm vừa nghe lời này liền càng sốt ruột, nếu thật sự có người ở chỗ này xảy ra chuyện, cuối cùng nước miếng của thôn dân nhất định dừng ở trên người chồng của cô a.

Bởi vậy, cô ấy ở trong lòng đem Vương Dũng Cường mắng cái máu chó đầy đầu, chỉ mong chuyện này đừng đem chồng cô ấy liên lụy đi vào.

Vì thế cô ấy đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Triệu Đào Hoa là người có thân thể khỏe mạnh duy nhất ở đây, cũng mềm giọng nói: “em gái, em mau khuyên nhủ bọn họ, trời nóng như vạy, em cũng không hy vọng bọn họ xảy ra việc gì đi?”

Triệu Đào Hoa nhận được ánh mắt cảnh cáo của bà nội, cô nhấp chặt môi anh đào, kéo xuống khăn lụa trên cổ, “Thím, cháu chính là không muốn sống nữa, hôm nay Vương Dũng Cường không thả anh hai cháu ra, cháu liền đến cái cây bên cạnh này lại thắt cổ một lần nữa đi!”

Vết thương trên cổ Triệ Đào Hoa trông vẫn ghê người như mấy hôm trước, vợ chủ nhiệm sau khi nhìn thấy trong lòng cô ấy nhảy lên thình thịch, nháy mắt tinh thần trọng nghĩa tăng mạnh.

Đây rõ ràng chính là hai nhà Vương Thẩm bắt nạt người khác a!

Cho dù bọn họ có họ hàng ở Kinh Thị thì lại làm sao?

“Mọi ngươi chờ! Việc này hôm nay tôi quản định rồi!”

Nói xong, cô ấy trầm khuôn mặt đi vào trong văn phòng cách / ủy.

Một đám người đi rồi, Chu Minh Lan lặng lẽ lau khóe mắt nhỏ giọng hỏi Tiền Bảo Như, “Mẹ, cô ấy là ai mẹ biết không?”

Tiền Bảo Như lắc đầu, tỏ vẻ chính mình mỗi ngày không ra khỏi cửa, làm sao biết đây là ai?

Bất quá người này dám quản việc nhà bà, thân phận khẳng định không đơn giản.

Chỉ một lát sau, vợ chủ nhiệm mang theo chủ nhiệm cách / ủy Ngô Quảng Ninh ra tới.

Thấy người đến là chủ nhiệm, Chu Minh Lan lập tức cất cao tiếng, khóc đến càng hoan.

Ngô Quảng Ninh cũng mới vừa nghe vợ mình nói đến việc làm của Vương Dũng Cường.

Hắn xoa xoa cái trán phát đau, vội vàng lên tiếng an ủi mấy người nhà họ Triệu : “Tôi là chủ nhiệm Ngô Quảng Ninh, mọi người đừng khóc nữa, có gì ủy khuất cứ việc nói với tôi, tôi sẽ làm chủ cho mọi người!”

Có được câu hứa hẹn này, trong mắt nhỏ của Tiền Bảo Như vừa chuyển, lập tức ngừng tiếng khóc.

Chu Minh Lan ngầm hiểu, nhanh chóng đứng lên cùng Triệu Đào Hoa đem lão thái thái nâng dậy.

Bọn họ cũng đều biết, quan huyện không bằng quan quản, liền tính nhà họ Thẩm kia có bối cảnh thì sao, bọn họ cũng không thể trắng trợn táo bạo đối nghịch với chủ nhiệm cách/ ủy được.

Hơn nữa Vương Dũng Cường dã tâm lớn, hắn ta chính là mặt cùng tâm đều lộ ra bất hòa với Ngô Quảng Ninh, chỉ cần Ngô Quảng Ninh nguyện ý quản việc này kia hết thảy liền dễ làm.

Lúc này, Triệu Đào Hoa đột nhiên tiến lên hai bước đứng trước mặt Ngô Quảng Ninh mặt mày nghiêm túc nói : “Lãnh đạo, tôi muốn cử báo.”

Hai ngày này lực chú ý của cô vẫn luôn đặt ở trên đĩa quay rút thăm trúng thưởng, không có thời gian rảnh chú ý đến tên tra nam Thẩm Thiên Bách kia, nhưng thật ra làm cho nhà họ Thẩm có cơ hội nhảy nhót.

Lần này cô không cho bọn họ một cái giáo huấn khắc sâu, cô liền không phải họ Triệu!

Ngô Quảng Ninh nhìn cô gái trẻ nhỏ nhắn đứng trước mặt mình, hắn hơi kinh ngạc : “Nhóc con, cô định tố cáo ai?”

Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người ở đây, Triệu Đào Hoa vẫn bình tĩnh như cũ, “Tôi muốn tố Tcáo vị chồng sắp cưới trước của tôi Thẩm Thiên Bách, anh ta trước khi chia tay tôi đã có loạn quan hệ nam nữ với người khác.”

Đến nỗi tên cẩu nam nhân đó hãm hai nguyên thân cô chưa lấy ra được chứng cứ, tạm thời không đề cập tới đi.

Thời buổi này, làm loạn quan hệ nam nữ là hành động đặc biệt trơ trẽn, hơn nữa Thẩm Thiên Bách còn là thầy giáo ở trường tiểu học công xã.

Hắn ta không dạy học cho tốt lại dám làm hành động không gương mẫu ngược lại với cương vị của một người giáo viên. Mặt Ngô Quảng Ninh trầm xuống nghiêm túc hỏi: “Cô gái, cô không được vu khống người khác, cô có chứng cứ thực tế gì có thể chứng minh sao?”

Nếu không có chứng cứ thực tế, tùy tiện suy đoán thì hắn sẽ không bởi vì việc này đắc tội hoàn toàn với nhà họ Thẩm.

Triệu Đào Hoa hiểu rõ ý tứ của chủ nhiệm Ngô, vì thế cô lại bắt đầu hai mắt đẫm nước lên tiếng, “Ngày đó hắn đi lên chân tín vật đính ước mà em họ tôi đưa, toàn bộ người ở đồn điền đều nhìn thấy, chính hắn cũng đã thừa nhận, nếu lãnh đạo không tin có thể cho người điều tra một chút. Hiện tại bọn họ lại bắt anh hai tôi đi, thật sự là quá bắt nạt chúng tôi, tôi mới tố cáo hắn! Nếu lãnh đạo Ngô cũng không quản, vây tôi đây liền không sống…”

Đào Hoa nói xong, hai hai tay che mặt, từ kẽ tay lăn xuống hai giọt nước mắt.

Ngô Quảng Ninh nhìn chóp mũi nhỏ phiếm hồng, khóe mắt ướŧ áŧ của cô gái nhỏ này, có chút đồng tình với tao ngộ cô gặp phải. Vì thế giọng hắn mềm xuống lên tiếng khuyển giải : “Cô nhóc đừng khóc, việc này tôi sẽ trả lại cho cô một kết quả, bây giờ cô trước tiên mang theo người nhà về đi.”

Nếu sự thật giống như lời cô nhóc này nói, vậy thì nhân chứng vật chứng đều có, hắn cũng có thể mượn cơ hội này gϊếŧ chết nhuệ khí của Vương Dũng Cường.

Đến nỗi… nhà họ Thẩm bên kia, cũng là một cơ hội tốt để cảnh cáo bọn họ. Hắn tin tưởng Thẩm Viễn Chinh là người thông minh, hẳn sẽ không trở thành một Vương Dũng Cường thứ hai, tìm đủ mọi cách bò lên trên…

Thấy biểu tình của đối phương nghiêm túc, không giống như đồng ý cho có lệ, Triệu Đào Hoa làm bộ chà lau một chút khóe mắt không tiếp tục dây dưa đi xuống, “Được, vậy thì chúng tôi đi về trước.”

Tiền Bảo Như cùng Chu Minh Lan cũng không có gì ý kiến, cứ như vậy, ba người nâng đỡ nhau đi trở về thôn.

Chỉ có thể nói hiệu suất làm việc của Ngô Quảng Ninh cực nhanh, chưa đến nửa ngày, Triệu Chính Nam đã được thả ra.

Chu Minh Lan thấy con trai không bị thương, một lòng treo cao rốt cuộc rơi xuống đất.

Lúc này, ở cách đó không xa, nhà họ Thẩm.

Thẩm Viễn Chinh nghe nói Vương Dũng Cường bắt người, đã cùng Vương Tiểu Vân cãi nhau một trận.

Việc hôn nhân của nhà họ Thẩm cùng nhà họ Triệu là năm đó cha hắn quyết định, hiện giờ con trai hắn từ hôn lại nháo ra nhiều việc xấu hổ mất mặt như vậy, hắn tự trách mình về sau chết đi không có cách nào đối mặt với sự quở trách của cha mình.

Hiện tại vợ hắn còn dám làm phiền thêm, hắn càng là giận sôi máu.

Mà Vương Tiểu Vân căn bản không thể hiểu được nam nhân nhà mình tức giận vì cái gì?

Chẳng lẽ làm cha mẹ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai bị người khác bắt nạt, cái gì cũng không làm?!

Trận cãi vã này của cha mẹ làm cho Thẩm Thiên Bách ngồi trên ghế ở một bên trong lòng đem Triệu Đào Hoa mắng 800 lần.

Hắn không nghĩ tới người phụ nữ kia có thể tuyệt tình như vậy, nói tố cáo liền tố cáo, không thèm nhớ tới tình nghĩa quá khứ một chút nào.

Bất quá, tố cáo lại như thế nào? Căn bản không ai dám bắt hắn.

Thẩm Viễn Chinh thấy hắn còn ngốc ngồi ở chỗ kia phát ngốc, tức giận đến giận dữ hét lên: “Mày còn ngồi đó thất thần làm cái gì? Đi, cùng tao đến nhà họ Triệu nhận lỗi!” Ngay sau đó hắn tiến lên đem người từ trên ghế nhắc lên.

Thẩm Thiên Bách lớn lên gầy lại không thường xuyên làm việc, hắn cố gắng nửa ngày cũng không thể tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cha mình, cuối cùng chỉ có thể thở dài nói : “Ai thích đi thì đi, dù sao con không đi!”

Thấy hắn vẫn cứ gàn bướng hồ đồ như vậy, Thẩm Viễn Chinh giơ bàn tay lên liền phải phiến đi xuống, đúng lúc này Vương Tiểu Vân phác lại đây, bà ta duỗi tay túm chặt cánh tay nam nhân của mình cũng khóc chít chít nói: “Ông điên rồi sao? Hiện tại là nhà họ Triệu tố cáo con trai ông, ông lại đang làm cái gì đây?”

Một người mẹ hiền, một đứa con hỏng.

Thẩm Viễn Chinh gạt tay thật mạnh khỏi tay vợ, hận sắt không thành thép nói: “Mặt mũi nhà họ Thẩm tôi đều bị mẹ con hai người làm cho mất hết. Bà cứ che chở nó đi, sớm muộn gì sẽ có một ngày nó gây ra họa, tôi xem đến lúc đó bà làm như thế nào?”

Nói xong, hai tay Thẩm Viễn Chinh chắp tay sau lưng nổi giận đùng đùng đi ra khỏi nhà.

Vương Tiểu Vân thấy chồng mình hành động như thế bà ta càng khóc đến thương tâm, bà ta không hiểu vì cái gì năm đó cha chồng bà ta một hai nhất quyết phải cùng nhà họ Triệu kia kết thân?

Rõ ràng lão nhị nhà họ Triệu còn có đứa con gái Triệu Miêu Miêu, vì sao một hai phải chọn Triệu Đào Hoa kia?

Hiện giờ ngược lại đem bà ta trở thành kẻ trong ngoài không phải người……

“Mẹ, mẹ đừng khóc.” Nước mắt của mẹ làm cho lòng Thẩm Thiên Bách đặc biệt khó chịuH. ắn nhịn xuống chua xót nơi chóp mũi, nghiêm túc lên tiếng bảo đảm với mẹ mình: “Mẹ yên tâm, lựa chọn của con trai sẽ không sai, về sau con nhất định sẽ cưới cho mẹ cô con dâu tốt nhất.”

Đời trước Triệu Miêu Miêu dịu dàng thiện lương, hắn đối với hôn nhân của mình tràn ngập tin tưởng.

Vương Tiểu Vân xoa xoa khóe mắt, cũng nghe ra ý trong lời nói của con trai, nhưng quả thật đến lúc này rồi ba không muốn có cái gì liên lụy cùng với nhà họ Triệu kia. Vì thế liền trực tiếp sảng khoái nói : “Con muốn cưới ai mẹ đều không phản đối, nhưng người họ Triệu thì không được, sự việc lần này quá sốt ruột rồi, con cũng không thể lại làm mẹ thương tâm đi.”

“……” Thẩm Thiên Bách vốn định nhấc lên quan hệ yêu đương của hắn cùng Triệu Miêu Miêu, nhưng ai ngờ thái độ của mẹ hắn lại ra ngoài dự kiến của hắn, hắn giật giật môi, chỉ có thể đánh mất kế hoạch ban đầu, tiếp tục tính toán cách khác.

*

Hai ngày sau, Đồn điền Đông Sơn Truân lại ra một chuyện lớn!

Sáng sớm trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Thiên Bách đã bị mấy Hồng tụ tiêu mang đi.

Hồng tụ tiêu là người Ngô Quảng Ninh phái tới, lý do Thẩm Thiên Bách bị bắt là gì thì không cần nói ai cũng biết.

Làm cho Vương Tiểu Vân trăm triệu không nghĩ tới chính là, Ngô Quảng Ninh thế nhưng một chút đều không cho Vương Dũng Cường mặt mũi, hắn nói bắt người liền bắt người, bà ta trơ mắt nhìn đứa con trai yêu quý của bà ta bị mang đi lại một chút biện pháp đều không có.

Thẩm Viễn Chinh cũng bất lực như vợ, hắn chỉ có thể đem lửa giận một lần nữa rơi xuống trên người Vương Tiểu Vân : “Đều tại người nhà họ Vương nhà bà không làm được việc gì lên hồn, lúc này Thiên Bách bị các người hố thảm.”