Chương 8

Hắn cúi đầu nhìn chén lạc trong tay mình, bỗng nhiên cảm thấy em gái giống như không giống như trước đây…

Một đầu khác, Triệu Đào Hoa trở lại trong phòng mình khóa kỹ lại cửa, liền gấp không chờ nổi tiến vào trong không gian.

Đĩa quay lấp lánh ánh vàng vẫn đang đứng im như cũ, chỗ điểm tích phân biểu hiện 1.

Vẻ mặt của cô hưng phấn đi đi đến trước đĩa quay, cô hít thở sâu một hơi, lưu loát ấn xuống nuát khởi động.

Cùng với thanh âm “Đinh linh linh”, đĩa quay nhanh chóng chuyển động lên, cô một lòng cũng đi theo nhắc tới cổ họng.

Giờ khắc này, Triệu Đào Hoa đem ông trời, Phật Tổ, Jesus từng vì đầu cầu xin toàn bộ, chỉ hy vọng lần đầu tiên rút thăm trúng thưởng, khen thưởng không cần quá kém.

Đột nhiên, tiếng âm nhạc biến mất, đĩa quay cũng dừng lại chuyển động.

Chỗ kim vàng của đồng hồ chỉ vào hai chữ “dầu mè”.

Ngay sau đó chỗ nhận thưởng phun ra một lọ dầu mè nhỏ.

Triệu Đào Hoa cầm lấy lọ dầu mè, trong lòng cô vẫn rất vừa lòng.

Ở niên đại này, một chai dầu mè chính là thứ tốt, tuy rằng không có lợi ích thực tế như gạo trắng hay bột mì gì đó, nhưng cũng là thứ không tồi.

Bình dầu mè này cô cũng không lấy ra, mà đặt lại ở quầy giữ đồ vật của đĩa quay, cô tính toán chờ đến thời gian thích hợp lại làm cho nó ra ngoài ánh sáng, còn bây giờ tạm thời cô chưa nghĩ ra được cái giải thích tốt nhất với sự xuất hiện của nó.

Rốt cuộc đạt được khen thưởng lần đầu tiên, Triệu Đào Hoa cười đến ngốc hề hề. Trong đầu cô ảo tưởng hình ảnh có một ngày gạo trắng chồng chất trong nhà, vì vậy đối với cuộc sống cô lại càng thêm tràn ngập tin tưởng.

Cô quyết định, chờ về sau có tiền nhất định phải tìm một “chó con”(ý chỉ đàn ông kém tuổi) soái khí đến yêu đương! Lấy đó để bù đắp lại khoảng thời gian chịu khổ sở này của mình.

Lúc này, trong đầu Triệu Đào Hoa bỗng nhiên hiện lên một gương mặt tuấn tú vị nam nhân mười phần đang nhìn về phía cô cười đến trong sáng. Đến khi nhìn rõ khuôn mặt này là ai Triệu Đào Hoa nhanh chóng hất hất đầu, không hiểu tại sao giờ này khắc này như thế nào mình sẽ đột nhiên nghĩ đến hắn?

Từ sạu khi xuyên sách, cô liền không còn có gặp qua hắn, cũng không biết nam nhân kia hiện tại thế nào?

Nếu về sau không bao giờ gặp lại……

Kỳ thật, cô vẫn là có một tí xíu tiếc nuối.

Buổi trưa ngày hôm sau, dưới tán cây hòe chỗ cửa thôn.

Vương Tiểu Vân ngồi trên một cục đá lớn, đang cùng người trong thôn thổi phồng tin tức cháu trai nhà chồng mình sắp sửa tới Đông Sơn Truân làm thanh niên trí thức.

Trong lời nói của bà ta chính là nồng đậm kiêu ngạo, bà ta nói giống như không phải họ hàng mà giống như đang tự hào nói về con trai mình đẻ ra vậy.

Bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời của bà ta rất nhanh rước lấy sự phản cảm của những người khác.

Cùng ngồi dưới tán cây đại thụ, Tôn Lan Hà nhịn không được trợn trắng mắt, bà bĩu môi âm dương quái khí noi : “Cái gì vậy~ có chút người cũng thật biết thổi, phỏng chừng con rận trong nhà đều có hai mí mắt đi? Có thời gian ở chỗ này thổi phồng, còn không bằng về nhà sớm một chút coi chừng cậu con trai thiếu đạo đức kia của mình đi.”

Theo giọng nói của bà rơi xuống, nguyên bản không khí đang náo nhiệt nháy mắt cứng lại, mọi người ngươi nhìn xem ta, ta nhìn xem ngươi đều không dám nói gì.

Vương Tiểu Vân thu lại tươi cười trên mặt, hai xay xoa eo tức giận hỏi : “Cô nói ai thiếu đạo đức? Cô có bản lĩnh lặp lại một lần nữa cho tôi?”

Tôn Lan Hà là quả phụ trong đồn điền, khi bà mới hơn hai mươi tuổi nam nhân trong nhà đã chết, vì sống sót, bà đã luyện cho mình một trương miệng sắt, cho tới bây giờ khi cùng người trong đồn điền cãi nhau còn chưa thua bao giờ.

Bà thấy đối phương chống nạnh, vì thế liền ưỡn ngực cũng đi theo chống nạnh.

“Người tôi nói chính là Thẩm Thiên Bách con trai yêu quý của cô, cô có thể làm gì tôi? Cô không cho tôi càng muốn nói! Hắn cùng Triệu Miêu Miêu làm giày rách, thật không biết xấu hổ!”

“Cô nói gì? Đây là ý gì?” Vương Tiểu Vân nhăn lại hai mày, vẻ mặt mộng bức.

Bởi vì hai ngày này bà ta vẫn luôn bận việc ở trong nhà, cho nên bà chỉ biết con trai yêu quý của mình cùng Triệu Chính Nam đánh nhau, còn tình hình cụ thể và tỉ mỉ lại một mức không rõ ràng lắm.

Có người thấy biểu tình này của bà ta liền tò mò lên tiếng hỏi : “Đừng nói là cô không biết đi?” Ngay sau đó người này liền đem toàn bộ những gì mình biết kể lại cho bà ta, lời trong lời ngoài đều tỏ ra khinh bỉ Thẩm Thiên Bách.

Vương Tiểu Vân càng nghe sắc mặt càng trầm, cuối cùng cả người đều bùng nổ!

Chẳng qua bà ta không tức giận hành động của con trai mình, mà là tức giận con nhóc thối Triệu Đào Hoa kia!

Con nhóc này cũng dám bắt con trai bà ta quỳ xuống?!

Nhà họ Thẩm bà ta ở đồn điền Đông Sơn này là gia đình lâu đời, sao có thể chịu người khác bắt nạt như vậy!

Bà ta càng nghĩ càng giận, cuối cùng quyết định đến Cách Ủy Hội tìm người nói chuyện, anh họ bà ta là một tổ nhỏ, người họ Triệu kia có nói gì cũng không dám phân cao thấp với cách ủy đi.

Khi Vương Tiểu Vân đi rồi những người còn ngồi chỗ tán cây hòe này lại bắt đầu nghị luân sôi nổi lên.

Ngươi một lời ta một câu đều đang đoán xem, Vương Tiểu Vân này sẽ làm cái gì?

Anh họ của Vương Tiểu Vân là Vương Dũng Cường, sau khi hắn ta nghe em họ nói cháu trai bị làm khó dễ, gương mặt ngựa của hắn ta lập tức đen lại.

Đầu tiên hắn trấn an Vương Tiểu Vân, ngay sau đó gọi tới hai người khác cùng hắn đi bắt Triệu Chính Nam.

Tháng chín, mặt trời giữa trưa liền nóng rát.

Hôm nay, Triệu Đào Hoa đi theo Chu Minh Lan trộm đi đến trấn trên bán trứng gà, một cân trứng gà bán một khối tiền, nhà bọn họ tích cóp hơn hai cân, đổi thành hai khối ba mao tiền.

Triệu Đào Hoa nhìn tiền trong tay Chu Minh Lan có chút trầm mặc, nếu là đời sau, hai khối tiền này cũng chỉ đủ ngồi một chuyến xe buýt mà thôi…

Hiện tại trong tay có tiền, Chu Minh Lan cao hứng phấn chấn đi mua một muỗng nước tương, lại mua cho lão thái thái mười mấy viên kẹo trái cây.

Khi hai mẹ con xách theo đồ vật trở lại nhà họ Triệu, trước cửa nhà đã vây đầy người.

Vừa thấy tình hình như vậy, tâm Chu Minh Lan không khỏi lộp bộp một chút, bà tùy tiện túm chặt một người, sốt ruột lên tiếng hỏi: “Đây là sao? Nhà tôi sảy ra việc gì?”

Các thôn dân nhìn đến là Chu Minh Lan đã trở lại, lập tức bắt đầu mồm năm miệng mười báo cho bà biết: “Minh Lan, không được rồi! Chinh Nam nhà cô bị Vương Dũng Cường mang đi!”

“Đúng vậy! Chỉ có một mình lão thái thái ở nhà, bọn họ người đông thế mạnh bà ấy không ngăn lại được!”

Nghe xong này đó, Chu Minh Lan chạy nhanh vào trong phòng, bà sợ Tiền Bảo Như có xảy ra sơ suất gì thì bà không có cách nào giải thích được với chồng mình.

Triệu Đào Hoa theo sát sau đó cũng là lo lắng không thôi.

Tuy rằng cô không biết cái người Vương Dũng Cường này là người nào, nhưng từ trong biểu tình của mọi người cô có thể nhìn ra được, sự tình phát sinh ngày hôm nay giống như có chút khó giải quyết.

Trong phòng, Tiền Bảo Như ngồi dưới đất khóc đến tê tâm liệt phế, toàn thân dính đầy đất vàng, bộ dáng cực kỳ chật vật, nhìn quả thật làm cho người khác phải thổn thức không thôi.

Chu Minh Lan đem toàn bộ đồ vật mua tới đều vứt sáng một bên, đẩy ra đám người chạy vội tới trước người lão thái thái, hốc mắt bà nháy mắt liền nóng, “Mẹ, đồ con rùa nào khi dễ mẹ?”

Tiền Bảo Như vừa thấy con dâu đã trở lạnhorhai tròng mắt nhỏ vừa chuyển khóc đến càng thêm lợi hại, “Vợ thằng tứ ~ người nhà họ Thẩm thật sự quá không phải đồ vật! Chính Nam bị bọn họ bắt đi!”

Lúc này toàn bộ người vây xem xung quanh lại bắt đầu mồm năm miệng mười lên tiếng khuyên: “thím Tiền, thím mau đứng lên đi, nhà họ Thẩm làm việc này đúng là quá mức, thím yên tâm, chúng ta nhất định đứng về phía nhà thím nói chuyện đâu!”

“Đúng rồi! Cho dù có họ hàng là quan lớn thì lại làm sao? Bắt nạt giai cấp vô sản là không được!”

Tính cách Vương Tiểu Vân ngạo mạn, ngày thường bà ta đắc tội không ít người, thôn dân đã bị bà ta đắc tội qua đều ước gì nhà bà ta xảy ra chuyện.

Mọi người đều biết, người nhà họ Triệu cũng không phải người dễ chọc, cho nên người khuyên giải không nhiều lắm, nhưng người châm ngòi thổi gió thật ra lại không ít.

Chu Minh Lan không quan tâm đến ồn ào chung quanh, bà ra hiệu cho Triệu Đào Hoa cùng mình nhau đem lão thái thái nâng dậy tới.

Được mệnh lệnh, Triệu Đào Hoa tiến lên hai bước nâng lão thái thái đứng lên, đồng thời còn không quên cẩn thận phủi đi tro bụi trên người bà nội.

Giờ khắc này, cô thật sự đau lòng cho bà cụ, tuy rằng cô không phải là nguyên thân, nhưng chuyện này nhiều ít có quan hệ với cô, cô để cho một bà cụ hơn năm mươi tuổi khóc lóc thảm thiết đến như vậy, chóp mũi nhỏ của Triệu Đào Hoa dần dần chua xót lên.

“Bà nội, bà không sao chứ? Bà có bị thương chỗ nào hay không?”

Thấy cháu gái đỏ chóp mũi mắt nóng doanh tròng, Tiền Bảo Như kinh ngạc tròn mắt, ngay sau đó bà đứng dậy, lòng đầy căm phẫn lên tiếng : “Bà không có việc gì, chúng ta đi! Bà đảo muốn nhìn cái tên VươngDdũng Cường kia rốt cuộc muốn làm gì!”

Tính cách lão thái thái tính gở ngày thường bà rất ít ra cửa, hiện giờ vì cháu trai bà bước ra khỏi cửa làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngoài ý muốn, đồng thời cảm thấy những việc người nhà họ Thẩm làm đã làm cho bà cụ khó thở.

Tuy rằng ngoài miệng mọi ngừi đều kêu gào đến vui vẻ, nhưng thật sự muốn động đến nhà họ Thẩm thì lại không có ai dám đi theo.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt của mọi người, ba người nhà họ Triệu nâng nhau đi ra khỏi cửa, trong bóng dáng tương thương của bọn họ lộ ra cứng rắn quật cường.

Thẳng đến khi ra khỏi tầm mắt của mọi người, Tiền Bảo Như mới duỗi tay xoa xoa khóe mắt, trên mặt đã sớm không còn chút bi phẫn nào giống như vừa rồi.

Bà nghiêng đầu liếc mắt một cái nhìn Chu Minh Lan, “Con lúc nãy đỡ mẹ hơi sớm, lần sau nhớ nhìn ánh mắt mẹ mà hành động.”

Nói xong, bà nhìn về phía Triệu Đào Hoa, đáy mắt lộ ra một chút tán thưởng, “Đào Hoa lần này biểu hiện không tồi, ngày thường bà bảo con khóc con cũng khóc không ra, lần này khóc rất giống.”

“……” Triệu Đào Hoa chớp chớp mắt đẹp, có chút phát ngốc.

Chính mình đó là thật khóc, không phải diễn.

Còn có, hiện tại là tình huống như thế nào?

Sợ bại lộ thân phận thật sự, cô không dám đặt câu hỏi.

Lão thái thái thu hồi ánh mắt nhìn về phía con đường phía trước, trầm giọng dặn dò con dâu cùng cháu gái : “Chốc lát nữa hai người xem ánh mắt bà mà hành động, nếu bọn họ không thả người, vậy thì hôm nay bọn họ ai cũng đừng nghĩ tốt.”

Nửa giờ sau, ba người đi vào trước cửa văn phòng cách / ủy, lúc này là buổi trưa, ánh nắng phơi đến người khó chịu. Tiền Bảo Như thấy cửa lớn nhắm chặt cũng không đi gõ cửa, mà là một mông ngồi vào trên mặt đất lại bắt đầu gào khóc khóc lớn tiếng lên, “Vương Dũng Cường, mày lăn ra đây cho tao! Không có ai bắt nạt người khác như mày! Ai có thể làm chủ cho tôi a?! Ô ~”

“……” Triệu Đào Hoa bị một loạt hành động bất thình lình này của bà nội mình làm cho sợ tới mức sửng sốt, ngay sau đó liền thấy Chu Minh Lan cũng học theo ngồi xuống, hai người ai cũng không sợ cái nóng của giữa trưa, mặc kệ cho mồ hôi lăn từ trên trán xuống dưới.