Chương 7

Triệu Chính Nam vội vàng dừng chân đứng vững trước mặt hai người, hắn cũng không nghĩ tới ở chỗ này đυ.ng phải bọn mẹ cùng em gái.

“Mẹ, mẹ không sao chứ? Con không cố ý.”

Chu Minh Lan nâng mắt lên hung hăng lườm con trai, tức giận mà trách cứ hắn : “Con không xuống đất làm việc, lại giống như con khỉ nhảy đến đây làm gì đâu?”

Biết chính mình phạm sai lầm, Triệu Chính Nam lập tức giơ một túm cây lạc ở trong tay, trên mặt lộ ra tươi cười lấy lòng : “Vừa rồi Từ Nhị Hắc cho con một ít lạc, chúng ta về nhà ăn đi.”

Từ Nhị Hắc là người trông coi mảnh đất trồng lạc này, loại hành vi vừa trông coi lại tự trộm này đúng là làm người giận sôi. Chu Minh Lan khẩn trương nhìn bốn phía, sau đó nhỏ giọng mắng: “Con có phải thiếu ánh mắt hay không, người ta cho con ăn con còn ồn ào cái gì? Không sợ có người nghe thấy?”

Triệu Chính Nam thấy mẹ mình hiểu lầm, nhịn không được nhẹ giọng cười : “Đây là phần thưởng của đội sản xuất cho hắn, mẹ đang suy nghĩ cái gì đâu?”

Triệu Đào Hoa vẫn đang đứng ở bên cạnh hai người, hai mắt cô gắt gao khóa trên những hạt lạc đó, tâm tư chuyển động bỗng nhiên trong đầu có chủ ý.

Về đến nhà sau, Triệu Chính Nam đem toàn bộ củ lạc vẫn còn dính bùn đất nắm xuống cho vào trong bồn. Hắn vừa định nắm lên một việ cho vào miệng ăn sống đã bị Triệu Đào Hoa duỗi tay ngăn trở.

“Anh hai, nhiều lạc như vậy, không bằng chúng ta nấu lên ăn đi.”

Đây chính là chỗ đồ ăn duy nhất để cho cô có thể đạt được điểm tích phân của đĩa quay. Đĩa quay yêu cầu món ăn đầy đủ sắc hương vị, chỗ lạc này nếu làm tốt cô tin tưởng mình sẽ lấy được một điểm tích phân.

Triệu Chính Nam nhìn lạc trong bồn, không tự giác nuốt nuốt nước miếng, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Triệu Đào Hoa giống như khi còn nhỏ con bé đã nhìn hắn, không thể từ chối được lời đề nghị của cô.

“Anh không biết nấu, lát nữa để cho mẹ nấu cho chúng ta đi.”

“Không cần không cần! Em sẽ nấu! Chúng ta đừng làm phiền mẹ.” Nếu để cho người khác nhúng tay, vậy thì cô sẽ không thể đạt được tích phân.

“……” Triệu Chính Nam không nghĩ tới em gái sẽ kích động như vậy, hắn cực kỳ nghi hoặc đem những viên lạc này đẩy đẩy về phía Triệu Đào Hoa : “Em muốn làm gì thì làm đi, đừng nấu đến không thể ăn được là được.”

Có những lời này của hắn, tâm tình Triệu Đào Hoa sung sướиɠ đem toàn bộ những hạt lạc còn lại trên cây cũng nắm xuống, sau đó bỏ chậu rửa trong phòng bếp.

Canh lạc rườm rà nhất đó là bước rửa sạch, nếu có hạt nào bị hỏng nhất định phải lấy ra, bằng không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hương vị cả món.

Lạc mới từ trong đất lấy ra, trên hột còn mang theo mùi bùn đất.

Triệu Đào Hoa dùng gáo hồ lô múc một gáo nước đổ vào trong chậu nhôm, sau đó sắn tay áo, cong lưng bắt đầu rửa sạch từng củ lạc.

Da trên bàn tay, cánh tay của cô non mịn, vừa nhìn thấy đã biết là cô gái không trải qua việc vất vả.

So với nguyên thân được kiều dưỡng, đời trước Triệu Điềm Điềm ăn qua rất nhiều khổ, cô là một cô nhi, cô biết rõ chính mình không nỗ lực liền không có cơm ăn.

Cho nên từ khi hiểu chuyện, suy nghĩ duy nhất của cô chính là học tập thật tốt và cố gắng kiếm tiền đi học, để tương lại trở thành một người thành công.

Chẳng qua cô không nghĩ tới chính là, khi mình đã trở thành một người dẫn chương trình mỹ thực đến năm thứ hai liền bởi vì uống quá nhiều rượu mà đã xuyên đến nơi này…

Ngón tay xanh miết của cô xuyên qua giữa những củ lạc no đủ, rất nhanh đã đem toàn bộ số lạc này rửa đến sạch sẽ.

Món canh lạc này, linh hồn ở nước cùng hương liệu.

Nước mà nhà họ Triệu dùng là nước dưới giếng sâu, nước giếng thuần thiên nhiên còn mang theo khoáng chất phong phú, dùng nó nấu ăn là lựa chọn tốt nhất.

Đến nỗi gia vị cần dùng…

Triệu Đào Đào của đời này liền đem tầm mắt dịch đến bên trong tủ chén, cô đánh chủ ý vào chỗ đó.

Trên cánh tủ có một phen khóa nhỏ khóa lại, Triệu Đào Hoa biết trong chỗ này đều là thứ tốt, dầu nành, dầu mè, bát giác cái gì cần có đều có, chẳng qua ngày thường đều luyến tiếc dùng.

Động tĩnh Triệu Đào Hoa rửa đồ vật dẫn tới Chu Minh Lan, bà thấy con gái nhà mình nhìn chằm chằm tủ chén phát ngốc, nháy mắt Chu Minh Lan đã hiểu rõ ý nghĩ của con gái, liền lên tiếng đánh mất vọng tượng của cô.

“Lạc dùng nước trong nấu chín là được, đừng đánh chủ ý đến các thứ khác.” Đồ ăn có thể nấu chín liền tính không tồi, lại cho thêm gia vị quả thực chính là lãng phí.

Hiện giờ chỉ còn lại đoạn “nấu” này, Triệu Đào Hoa đâu có dễ dàng từ bỏ, đáy mắt cô hiện lên một chút giảo hoạt, cô kéo lấy tay Chu Minh Lan bắt đầu làm nũng.

“Mẹ, con chỉ dùng một chút ít gia vị, con sẽ đem số lượng đó bổ xung lại trước tháng mười, nếu mẹ không tin, con có thể viết giấy vay nợ.”

Chỉ cần để cho cô kiếm được 1 điểm tích phân kia, cái gì cũng có thể a.

Chu Minh Lan chịu không nổi con gái năn nỉ ỉ ôi, sau khi rối rắm thật lâu cuối cùng bà vẫn lấy ra chìa khóa mở tủ chén ra, lúc mở cửa bà còn không quên dặn dò nói: “Tốc độ của con nhanh lên một chút, vạn nhất để cho bà nội của con nhìn thấy, vậy thì chỗ lạc này hôm nay con cũng đừng nghĩ ăn.”

Triệu Đào Hoa như đảo tỏi gật gật đầu, mà ánh mắt sớm đã bị đồ vật ở trong ngăn tủ hấp dẫn đi qua.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô còn tưởng rằng mấy thứ đồ tốt trong trí nhớ của nguyên thân chỉ là ảo tưởng ra tới đâu.

Theo lý thuyết, nhà họ Triệu ở đồn điền Đông Sơn xem như là hộ gia đình khó khăn, vậy mà trong nhà có thể tích cóp được nhiều thứ tốt như vậy thật đúng là làm người ngoài ý muốn.

Dưới sự thúc giục một lần nữa của Chu Minh Lan, Triệu Đào Hoa nhanh chóng lấy ra loại gia vị mình cần, sau đó đóng lại cửa tủ thật tốt, toàn bộ quá trình hai mẹ con đều lo lắng đề phòng khắp nơi.

Kế tiếp, Triệu Đào Hoa đem nước đổ đầy nồi, lại đem lạc đã rửa sạch bỏ vào trong.

Động tác thuần thục kia của con gái làm cho Chu Minh Lan cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng bà vẫn là nhịn không được hỏi: “Con có thể nấu hay không? Nếu không vẫn để mẹ nấu đi.”

“Không cần, con có thể a.” Triệu Đào Hoa rất sợ đối phương hỗ trợ phá mất kế hoạch của mình, vì thế tốc độ tay liền nhanh hơn.

ớt khô đỏ rực được trồng từ vườn rau nhà mình, bát giác, hương diệp,..cô cho liên tiếp mấy loại nguyên liệu nấu ăn hỗn tạp vào với nhau, tất cả đều được ném vào trong nồi.

Chu Minh Lan ở một bên nhìn cảm thấy đau lòng vô cùng, bất quá nghĩ đến con gái mình vừa mới nhặt về một cái mạng thật sự quá đáng thương, vì vậy bà cũng chỉ có thể bẹp miệng, không lên tiếng.

Sợ lại xem tiếp nữa trái tim chịu không nổi, bà lập tức nâng chân rời đi chỗ sốt ruột này.

Không bao lâu, không khí trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm của món anh lạc.

Triệu Đào Hoa hít hít thật sâu muốn xem xem món canh lạc của mình hỏa hậu có gãi đúng chỗ ngứa hay không.

Căn phòng gần bếp nhất chính là phòng của Triệu Chính Nam, hắn ngửi được mùi thơm bay ra, không khỏi hướng về phía nồi canh nhìn nhìn : “Còn cần bao lâu mới nấu xong, món này còn rất tốn công a.”

“Sớm thôi, chờ đến khi anh bổ xong toàn bộ chỗ củi trong sân hẳn là có thể xong.”

Cha Triệu Đào Hoa nàng cùng ba anh trai khác không có nhà, cái loại việc chẻ củi này cũng chỉ có thể từ Triệu Chính Nam đến làm mà thôi.

Hắn quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Triệu Miêu Miêu đi về phía phòng bếp bên này.

Sau khi hai gia đình nháo bẻ bọn họ liền không lại nói chuyện, ngay cả ăn cơm cũng tách ra ăn.

Hắn không tự giác mà ninh chặt mày rậm, trong lòng sinh ra một tia đề phòng.

Khi Triệu Miêu Miêu đi vào phòng bếp thấy hai anh em bọn họ thì cô ta đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó giả vờ như không có việc gì ngó mắt nhìn vào nồi to trên bếp. Sau đó từ một bên trong bồn lấy ra hai khối bánh bột ngô liền đi rồi, toàn bộ quá trình không nói một câu.

Triệu Đào Hoa đồng dạng cũng không đi xem đối phương, cô đang hết sức chuyên chú bấm đốt ngón tay tính thời gian. Cô không có đồng hồ, hết thảy chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nấu ăn ngày trước mà thôi.

Sau hai mươi phút, cô liền dập tắt củi lửa bên dưới, lấy tay mở ra nắp nồi, khói trắng hôi hổi ập vào trước mặt, mùi lạc mới ở thời khắc này trở lên càng nồng đậm câu người.

Triệu Đào Hoa không vội vã đem chúng nó vớt ra khỏi nồi, mà để cho chúng nó tiếp tục ngâm trong nước canh, như vậy có thể làm cho đậu phộng càng thêm mềm mại ngon miệng.

Đến khi Triệu Chính Nam phách xong đầu gỗ lại làm một đống việc vặt trở lại, thời gian đã đi qua một giờ. Hắn thấy mấy củ lạc này vẫn còn ngâm ở trong nồi, không khỏi lộ ra một chút thần sắc thất vọng : “Em gái, đến khi nào chúng ta có thể ăn a?”

“Hiện tại là được.” Khóe miệng Triệu Đào Hoa ngậm cười, cô dùng đũa gắp chúng nó ra khỏi nồi, để ráo nước rồi bỏ vào trong một chén lớn. Sau đó hai tay cô nâng chén lạc này đưa đến trước mặt Triệu Chính Nam trước nói: “Anh nếm thử xem ăn ngon không?”

Triệu Chính Nam đợi nửa ngày mong chính là những lời này, hắn chạy nhanh nhặt lên một củ lạc, lột vỏ ra ném vào trong miệng, một chút mằn mặn còn mang theo chút ngọt, sau khi nhấm nuốt cảm thấy hương vị đầy mồm.

Thật sự là ăn quá ngon!

Hắn nhịn không được lại nắm lên một viên bỏ vào trong miệng, một bên ăn còn không quên một bên khen nói: “Đây là em học cùng ai? Này cũng quá thơm!”

Trừ bỏ ăn tết được ăn thịt, hắn còn không có ăn qua món nào ngon như vậy!

“Leng keng” một tiếng, trong đầu Triệu Đào Hoa vang lên giọng nói bá đạo của đĩa quay rút thăm trúng thưởng.

Cô đã thành công đạt được một cái tích phân.

Cái này làm cho tươi cười trên mặt Triệu Đào Hoa càng thêm xán lạn, thái độ đối với Triệu Chính Nam lại càng ấm áp như mùa xuân : “Anh thích đều có thể cầm đi hết, dù sao chỗ lạc này cũng là do anh mang về tới, anh chỉ cần để lại một chút cho mẹ cùng bà nội là được.”

Hiện tại, cô chỉ một lòng nghĩ cách tìm đến một chỗ không có ai, chạy nhanh rút thăm trúng thưởng mà thôi.

Đức hạnh em gái nhà mình là gì, Triệu Chính Nam so với ai khác đều rõ ràng, nếu hắn dám ăn mảnh, nhóc con này nhất định sẽ đến chỗ lão thái thái cáo trạng, chờ đợi hắn không phải là một đốn đánh hay sao?

Món lạc này tuy rằng ăn ngon đến không được, nhưng hắn không nghĩ để bản thân là một thanh niên hơn hai mươi tuổi còn bị trong nhà đánh.

Vì thế, hắn từ trong bồn gỗ, nắm lên một nắm lạc bỏ vào trong một cái chén, sau đó khô cằn nói : “Anh ăn mấy viên này là được, còn lại em đều đem đi đi.”

Triệu Đào Hoa cũng không biết tâm tư suy nghĩ của ông anh hai nhà mình, cô cho rằng hắn luyến tiếc ăn, sâu trong nội tâm không khỏi sinh ra một cổ ấm áp.

Cô đem toàn bộ chỗ lạc này chia thành bốn phần, bà nội cùng Chu Minh Lan mỗi người một phần, chính mình một phần, một phần còn lại chính là chia cho Triệu Chính Nam, “Anh hai, mỗi ngày anh đều làm việc, anh ăn nhiều một chút.”

Triệu Chính Nam kinh ngạc nhìn về phía Triệu Đào Hoa. Trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết có nên nhận hay không. Chẳng qua không đợi hắn nghĩ kỹ, Triệu Đào Hoa đã cầm chén nhét vào trong tay của hắn rời đi.