Chương 6

Nguyên thân sẽ không nấu cơm, cô chỉ có thể ra hạ sách này mới có thể tới gần phòng bếp.

Triệu lão thái thái đời này có ba trai một gái.

Con gái bà chết từ khi còn nhỏ, bà chỉ còn lại ba con trai.

Con trai lớn đã sớm an cư lạc nghiệp trong huyện, ở trong thôn với bà chỉ có con thứ hai cùng con trai nhỏ.

Ngày thường nấu cơm đều là hai con dâu thay phiên nhau làm.

Chu Minh Lan là vợ của đứa con trai út của bà.

Hiện giờ Triệu Đào Hoa muốn học nấu cơm, phản ứng đầu tiên của Chu Minh Lan là nhìn về phía Tiền Bảo Như, nếu lão thái thái không đồng ý, bà cũng không có biện pháp.

Tiền Bảo Như nhận được ánh mắt của con dâu, để xuống đôi đũa hiền lành nói với Triệu Đào Hoa : “Cổ của con còn thương, chờ sau khi tốt lên rồi nói sau.”

Trong nhà lương thực vốn không nhiều lắm, không chịu nổi nha đầu này soàn soạt.

Triệu Đào Hoa cũng không biết suy nghĩ trong lòng lão thái thái, cô chỉ cảm thấy lời này làm cho cô thấy rất ấm áp, trong lòng tức khắc ngập tràn vui vẻ.

“Bà nội, vết thương của con nhẹ, không có việc gì.”

Thấy con gái mình ngây ngốc không hiểu được ý tứ của lão thái thái, Chu Minh Lan chạy nhanh nói sang chuyện khác: “Con nhanh ăn cơm đi, sắp lạnh đến nơi, việc nấu cơm chờ về sau lại nói.”

“…… Vậy được rồi.” Thấy bọn họ đều không nghĩ để cho cô nấu cơm, Triệu Đào Hoa chỉ có thể tạm thời đánh mất ý niệm này, lại nghĩ cách khác.

Sáng sớm ngày hôm sau trời còn chưa sáng, người nhà họ Triệu đã sớm rời giường bắt đầu lu bù công việc lên.

Đời trước có thói quen ngủ đậy muộn Triệu Đào Hoa còn chưa thích ứng được với thời gian nghỉ ngơi này, nhưng vì có thể dung nhập sớm vào trong cái gia đình lớn này, cô cường đánh lên tinh thần thức dậy.

Ở Đông Sơn Truân, trừ bỏ các cụ già không thể đi lại được, cùng một ít trẻ nhỏ thì những người khác đều cần phải xuống ruộng kiếm cơm. Theo lý thuyết, nam đinh nhà họ Triệu vượng như vậy thì ngày tháng ở làng hẳn là số một số hai mới đúng, đáng tiếc lão tứ nhà họ Triệu sinh được mấy thằng con trai đều không đàng hoàng, thế cho nên một nhà lão Tứ này đều là có tiếng nghèo nhất nhì trong làng.

Lúc này, Chu Minh Lan đang pha nước ấm ở chậu rửa mặt, sau khi pha xong bà còn không quên kiểm tra nước có lạnh hay không, sau đó mới bưng chậu gõ vang cửa phòng con gái, “Con gái ~ con đã dậy chưa?”

Triệu Đào Hoa ở trong phòng mới vừa mặc xong quần áo, nghe thấy động tĩnh bên ngoài cô liền nhanh chóng từ trên giường sưởi chạy ra mở cửa, cửa vừa được mở ra một làn khí lạnh đã chui vào cần cổ, làm cho cô nhịn không được run lên lập cập.

“Nhanh vào phòng rửa mặt, trong chốc lát mẹ mang con đến chỗ này.” Chu Minh Lan vừa nói vừa đem chậu rửa mặt vào nhà để trên giá để chậu, sau đó xoay người đi gấp lại chăn còn đang hỗn độn trên giường.

“……” Đối mặt với sự chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận của người mẹ này, Triệu Đào Hoa hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng cô có ký ức của nguyên thân, nhưng có rất nhiều hình ảnh đã quá xa xôi thì cô cũng không rõ ràng.

Trước khi xuyên qua, cô cũng đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết niên đại, một đám nữ chủ vừa mới xuyên qua đều giống như cải thìa trong đất, đặc biệt đáng thương.

Hơn nữa theo cô biết, ở niên đại này, ai từ nhỏ cũng đã phải làm việc phân ưu giải nạn cho người trong nhà, nhưng như thế nào đến phiên cô lại thay đổi đâu?

Cái này làm cho cô không cấm suy nghĩ trộm trong lòng : Xem ra cho dù đã xuyên qua nhưng thể chất được toàn bộ mọi người yêu thích của cô cũng không mất.

Sau đó Triệu Đào Hoa lại nghĩ lại những gì tốt đẹp mà người nhà họ Triệu đối xử với chính mình, liền lộ ra tươi cười đầy chân thành : “Mẹ, mẹ đừng dọn dẹp, lát nữa con tự mình làm là được.”

Kỳ thật Chu Minh Lan cũng không định giúp con gái gấp chăn, chẳng qua là sợ con gái quá cọ xát chậm trễ việc chính liền ra tay hỗ trợ.

Một trận bận rộn qua đi, hai mẹ con thừa dịp sắc trời còn chưa rõ liền ra cửa.

Đi trên đường của thôn, Triệu Đào Hoa nhìn về phía cánh rừng rậm rạp cây đằng trước tò mò hỏi: “Chúng ta đây là đi chỗ nào a?”

Lúc này Chu Minh Lan cũng không tính toán giấu giếm, bà đầu tiên cảnh giác quét mắt bốn phía, sau đó đem môi bám vào bên tai Triệu Đào Hoa nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi nhà người mù họ Lý”

Người mù họ Lý? Là họ hàng của nguyên thân?

Triệu Đào Hoa căn bản nhớ không nổi người này là làm gì, sợ Chu Minh Lan phát hiện cô dị thường cũng không dám hỏi nhiều.

Xuyên qua rừng cây, cô nhìn thấy có hai hộ gia đình sống ở chỗ này, phòng đất rách nát cùng với các gia đình khác trong thôn chính là cách biệt một trời.

Chu Minh Lan mang theo con gái vội vàng đi vào căn nhà hẻo lánh nhất, đầu tiên đập vào mắt hai mẹ con chính là một người phụ nữ hơn bốn mươi tổi đang nấu cơm.

Người phụ nãy nhìn thấy hai mẹ con Triệu Đào Hoa tới liền buông việc trong tay xuống : “Hai người đi vào có bị người nào nhìn thấy không?”

“Trên đường không một bóng người, cô yên tâm đi.”

Bộ dáng hai người này cẩn thận cực kỳ giống như một tổ chức ngầm nào đó, Triệu Đào Hoa đứng lặng ở bên cạnh vẻ mặt mê mang, nghĩ thầm hiện tại đây là tình huống gì?

Không phải là la cà thăm người thân sao?

Lúc này, Chu Minh Lan từ trong túi quần móc ra hai quả trứng gà đưa cho người phụ nữ này : “Đây là trứng gà mái nhà tôi vừa đẻ, còn nóng hổi đâu, cô mau cầm đi.”

Người phụ nữ này nhìn thấy trứng gà, tươi cười trên mặt lại càng thêm xán lạn, bà ta đem trứng nhận lấy để vào một cái chén không ở một bên, sau đó dẫn hai người đi vào trong buồng trong.

Phía trước, Triệu Đào Hoa cho rằng nhà họ Triệu xem như nhất nghèo trong thôn, nhưng không nghĩ tới hộ gia đình này còn nghèo hơn so với nhà cô, mặt tường làm bằng đất đỏ vừa gập ghềnh còn lộ ra rơm rạ khô bên trong, ngay cả nền đất cũng đều là đất, gồ ghề lồi lõm.

Người phụ nữ mở ra cửa của buồng trong, có một người ông cụ nhìn cực kỳ lôi thôi trên mắt đeo kính râm đang ngồi đối diện với cửa phòng, trong miệng ông ta không biết đang nói thầm cái gì, nhưng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Chu Minh Lan vẻ mặt câu nệ đi đến trước mặt ông cụ này, khi đã đến bên cạnh người, bà liền nghẹ giọng nói, “Chú Lý, tôi là Minh Lan, tôi mang con gái tới xin chú tính cho một quẻ.”

Triệu Đào Hoa lúc này mới hiểu được mục đích của chuyến đi này.

Đây là mê tín/ phong / kiến , mẹ cô lá gan cũng quá lớn!

Cụ ông được gọi là chú Lý kia lúc này dừng lẩm nhẩm, quay đầu, vẫy vẫy tay về phía hai mẹ con, “Lại đây ngồi đi.”

Triệu Đào Hoa bị Chu Minh Lan xô đẩy đi về phía trước, sau đó đem cô ấn ngồi trên ghế được đặt trước ông cụ này nói : “Chú Lý, phiền tói chú tính tính cho Đào Hoa, con bé về sau còn gặp phải việc khó gì không? Còn có, nhân duyên của con bé như thế nào?”

Nói nói, bà liền đem tay của Triệu Đào Hoa đưa tới chỗ ông cụ này có thể chạm vào, thái độ tất cung tất kính.

Khi người mù họ Lý nắm lấy tay cô, Triệu Đào Hoa không có lý do mà ngừng thở, một trái tim nhỏ đều mau nhắc tới cổ họng.

Cô không phải nguyên thân, cô chột dạ a……

Hai mắt ông cụ không nhìn thấy gì, vì vậy mà sờ soạng trên tay cô nửa ngày mới mở miệng : “Nha đầu này là đứa nhỏ ông trời chiếu cố, về sau cuộc sống của con bé đảm bảo không lo ăn mặc. Đến nỗi chuyện nhân duyên sao… Kỳ thật con bé đã sớm gặp được người trong mệnh, chẳng qua không biết quý trọng mà thôi, nếu con bé lại bỏ lỡ một lần nhất định sẽ phải sống cô độc quãng đời còn lại.”

Triệu Đào Hoa chưa bao giờ tin mệnh, đời này cũng không tính toán kết hôn, cho nên cô đối với mấy câu nói này không có quá nhiều cảm xúc, co thấy ông lão không nhìn ra được thân phận thật sự của mình liền yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

“Gì? Chú Lý, chú nhìn lại cẩn thận một cái, nam nhân kia không phải là Thẩm Thiên Bách đi?” Chu Minh Lan ở một bên gấp đến độ không được, rất sợ con gái nhà mình thật sự sẽ phải sống cô độc quãng đời còn lại.

Ông cụ này nhíu mày, lại cận thận nhéo nhéo xương tay Triệu Đào Hoa, nhưng cuối cùng ông chỉ lắc đầu nói : “Tính không ra, trong tên người nọ có mang nước, là mệnh không phú thì quý.”

Thẩm Thiên Bách, chữa Thẩm kia liền mang nước, cái này làm cho Chu Minh Lan càng thêm xác định hắn chính là người mà ông cụ Lý nói.

Nghĩ đến tính tình bướng bỉnh cùng táo bạo của con gái nhà mình, hẳn là không có nam nhân nào có thể chịu được, bà nháy mắt giống như một quả bóng cao su xì hơi, héo.

Bất quá bà vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Chú Lý, chú có thể sửa mệnh cho Đào Hoa hay không a? Vạn nhất con bé thành gái lỡ thì, chờ khi tôi chết đi sẽ không thể nhắm mắt a.”

Cụ ông buông tay Triệu Đào Hoa ra, không có nửa phần do dự liền nói: “Mệnh số của đứa nhỏ này tôi không đổi được, cùng với sửa mệnh không bằng học được quý trọng duyên phận.”

Quý trọng duyên phận……

Giờ khắc này, nội tâm Chu Minh Lan vô cùng rối rắm.

Hiện giờ nhà bọn họ cùng Thẩm Thiên Bách nháo thành như vậy, bà là một vạn cái không muốn lại cùng cái thằng nhóc thối đó có liên quan gì.

Chính là…… Nếu bỏ lỡ hắn, con gái bà đời này sẽ gả không ra vậy thì bà phải làm gì bây giờ?

Trong loại cảm xúc phức tạp này, hai mẹ con rời khỏi nhà ông cụ Lỹ.

Trên đường trở về, Triệu Đào Hoa thấy bà rầu rĩ không vui chỉ có thể ra tiếng khuyên nhủ: “Mẹ, Thẩm Thiên Bách cái loại người này mẹ có đánh chết con cũng sẽ không gả, lại nói, người có nhân duyên cùng con không nhất định phải là hắn a~ hơn nữa lời của thầy bói không nhất định chuẩn.”

Chu Minh Lan nghiêng đầu giật giật môi, cuối cùng vẫn là không đem lời nói trong lòng nói ra tới.

Ông cụ Lý kia chính là thầy bói có tiếng làng trên xóm dưới ở đây. Khi bà 18 tuổi, vẫn còn là một đáo đào hoa cũng đã đi tìm ông ấy tính qua mệnh của mình.

Lúc đó ông cụ nói, bà có một đứa con gái, vẫn là đứa con đại phú đại quý, nhưng năm con gái 18 tuổi sẽ gặp phải một kiếp nạn, nếu con bé vượt qua thành công, lúc sau cuộc sống của con bé chính là xuôi gió xuôi nước còn mang lại phúc cho nhà họ Triệu, nhưng trên phương diện nhân duyên của con bé lại biến đổi bất ngờ.

Hiện giờ mọi thứ đều giống như tính toán của ông cụ, sau khi con gái tự sát may mắn nhặt về một cái mạng, cho nên hôm nay bà mới có thể dẫn người tới chỗ này đoán mệnh.

Nhưng không nói bà không có cách nào an tâm. Làm một người mẹ, bà không cần con cái có thể đại phú đại quý, chỉ mong muốn về sau con của bà không bệnh không tai là được.

Xuyên qua rừng cây là một mảnh đất trồng lạc, hiện giờ đúng vào mùa thu hoạch lạc, ngày thường ở chỗ ngày sẽ có người chuyên trông giữ, nếu có người muốn đào hai củ ăn thử chính là tuyệt đối không được cho phép.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trên trời đầy mầy, hơn nữa mây càng lúc càng nhiều, bầu trời càng ngày càng đen phảng phất ép xuống làm cho con người khó có thể thở được. Mấy cây lạc ở trong đất càng im ắng, giống như có chút khϊếp sợ.

Lúc này, một vệt đen đột nhiên từ trong đất vụt ra làm cho Chu Minh Lan bị dọa đến run run lên thiếu chút nữa không đứng vững mà quỳ gối tại chỗ.

Triệu Đào Hoa nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của bà, đến khi nhìn rõ người tới là ai, cô liền kinh ngạc hỏi : “Anh hai, sao anh lại ở chỗ này? Anh xem, mẹ bị anh dọa sợ hết mức.”