Chương 19

Tiền Bảo Như cũng vào lúc này vui mừng cười.

Chỉ có trong lòng Lý Anh là một trăm cái không vui.

Nhưng phòng ở không phải của bà ta, nếu hiện tại bà ta lên tiếng đó chính là gây sự, phân gia tương đương chia tiền, bà ta không nghĩ chọc lão thái thái tức giận.

Thấy mọi người đều không có gì ý kiến gì nữa, Tiền Bảo Như giải quyết dứt khoát, đem gian phòng này chuyển cho một nhà con út, cũng để cho con trai út viết một tờ giấy nợ cho con trai cả.

Kế tiếp, là chia tiền.

Mấy năm nay nhà họ Triệu sống thật sự khổ, tiền trong tay lão thái thái cũng không có bao nhiêu, ba nhà đều đoán được đại khái.

Tiền Bảo Như từ một chiếc tủ trên giường đất ra một cái hộp gỗ đã bị khóa lại, bà dùng khóa mở hộp gỗ ra, trong đó là một cái túi được vải đỏ bọc đến kín mít, tất cả con cháu trong nhà đều nhìn chằm chằm vào nó, không hẹn mà cùng ngừng lại hô hấp.

Sau khi vải đỏ được mở ra, ở bên trong là hai bó tiền cũ nát, vừa nhìn thấy liền biết số tiền này đã được tích cóp rất nhiều năm.

“Chỗ này là 200 đồng, trong đó một trăm đồng là tiền quan tài của tôi, còn dư lại một trăm đồng phân chi cho ba nhà.” Tiền Bảo Như lấy ra trong đó một bó tiền thả lại hộp gỗ khóa kỹ, ngay sau đó nhìn về phía ba con trai mình, giọng nói nhàn nhạt : “Của cải nhà chúng ta đều ở chỗ này, nếu có gì dị nghị hiện tại mọi người cứ việc hỏi .”

Lý Anh vốn tưởng rằng trong tay lão thái thái ít nhất cũng có đến 300 đồng, lại không nghĩ rằng chỉ có một chút như vậy, số tiền này làm cho bà ta hoài nghi có phải lão thái thái trộm dấu tiền đi hay không?

Vì thế bà ta lấy dũng khí uyển chuyển hỏi : “Mẹ, tiêu dùng ngày thường của nhà chúng ta đều rất tiết kiệm, số tiền này có phải thiếu chút hay không a?...”

“Mụ già này, bà nói cái gì đâu? Không biết nói chuyện liền câm miệng!”

“Ngươi mụ già này nhi nói gì đâu? Sẽ không nói liền câm miệng!” Lão nhị nhà họ Triệu hung hăng lườm bà ta, chỉ cảm thấy bà vợ già nhà mình hôm nay ném hết mặt mũi của ông ta trước mặt anh em mình.

Lúc này, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập chung lên người bà ta, Lý Anh không khỏi rụt rụt cổ, có chút hối hận lúc nãy nhất thời xúc động.

Ánh mắt Tiền Bảo Như lạnh lạnh nhìn về phía bà ta, trầm mặc một cái chớp mắt sau bà mở miệng, “Nhà lão nhị, cô không quản lý không biết củi gạo mắm muối quý, sau khi phân gia, chia đều mọi thứ, về sau cô sẽ biết, nếu có gì dị nghị chờ đến khi chia xong cô lại tìm tôi nói.”

Nói xong bà lại lần nữa nhìn về phía ba người con trai của mình, tiếp tục nói ra quyết định của chính mình, “Hôm nay qua đi, tôi sẽ ở cùng một nhà lão Tứ, để cho lão tứ dưỡng lão cùng đưa ma cho tôi. Lão đại, lão nhị, mỗi tháng nhà các người phải đưa cho tôi ba đồng là tiền sinh hoạt, nhưng số tiền này không phải là số tiền cố định, mỗi năm dựa theo giá hàng hóa thay đổi tính lại mới được.”

“Mẹ, mẹ cùng con đến thành phố đi, trong thành phố ấm áp hơn nhiều so với ở đây.”

“Mẹ, mẹ vẫn nên ở cùng con đi, mẹ đi theo lão tứ con không yên tâm.”

Lão đại cùng lão nhị đều tranh nhau đoạt người, Tiền Bảo Như thấy thế cũng cảm thấy có chút an ủi, cảm thấy bà đã không phí công nuôi dưỡng ba đứa con trai này. Nhưng điều gì bà đã quyết định thì có trời sập xuống bà cũng không thay đổi, thấy bọn họ không có ý kiến gì với tiền sinh hoạt phí, vì thế bà đánh nhịp quyết định chuyện này như vậy.

Hiện giờ phòng ở đã chia, tiền chia, ngay cả vấn đề ai dưỡng lão cũng đều giải quyết xong rồi. Tiền Bảo Như vẫy vẫy tay về phía toàn bộ con cháu trong nhà, ý tứ chính là : Ai nên làm gì thì làm gì đi, bà nên nghỉ ngơi.

Triệu Đào Hoa đi theo phía sau người nhà ra khỏi nhà chính, toàn bộ tâm tư của cô vẫn còn đặt trên chuyện phân gia vừa xong.

Ở trong sách, nhà họ Triệu hẳn là sang năm mới phân gia, cách phân chia cụ thể cùng với toàn bộ sự việc xảy ra vừa mới rồi giống nhau như đúc.

Bởi vì quyển sách này dựa theo cách nhìn nhận của nữ chính viết ra, cho nên phần cốt truyện phân gia này muốn thể hiện lên sự bất công của Tiền Bảo Như với một nhà nữ chính.

Cái này cũng là nguyên nhân chủ yếu làm cho nữ chính có động lực quyết chí tự cường.

Tuy rằng Triệu Đào Hoa cũng cảm thấy lão thái thái đi theo một nhà bọn họ cùng nhau sinh hoạt kỳ thật là vì trợ cấp nhà bọn họ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận việc ngày trước mặt người ngoài…

Sáng sớm hôm sau.

Tự mình tiễn đi hai vợ chồng Triệu Đại Hòe, lão nhị nhà họ Triệu trên đường trở về nhà từ cửa thôn, một bộ dáng tâm sự nặng nề.

Lý Anh đi theo bên người hắn, bà ta vài lần muốn nói lại thôi, một lát sau vẫn là nhịn không được mới lên tiếng, “Muốn tôi nói, mẹ chính là bất công, mẹ mỗi ngày đều ở nhà, đâu cần tiêu tiền, mỗi tháng lại thu của chúng ta ba đồng, đây không phải rõ ràng muốn cho một nhà lão tứ tiêu sao?”

Triệu lão nhị nghe xong bước chân khựng lại, hắn quay đầu, trừng mắt trâu nhìn bà ta : “Bà có thể câm miệng hay không? Không biết nói cũng không ai bảo bà câm.”

“……” Sớm đoán được hắn sẽ có phản ứng như vậy, Lý Anh vẫn tức giận bước nhanh hơn đi về nhà, vừa đi vừa nói thầm : “Có một bà mẹ bất công như vậy ông còn không cho tôi nói, chỉ có ông là tên ngốc! hừ ~ tôi đảo muốn nhìn, lão thái thái đến cuối cùng có thể đi theo nhà lão tứ hưởng đến phúc gì!”

Bà ta đã nghĩ kỹ rồi, tương lai, nếu lão thái thái hối hận muốn quay lại đi theo nhà bà ta, đến lúc đó bà ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!

Lúc có thể đi có thể nhảy chỉ nghĩ đến việc trợ cấp cho con út, chờ đến khi già rồi, cần người hầu hạ lại đòi quay về nhà bà ta? Nghĩ đến cũng thật mỹ!

Lúc này, ở một mảnh bóng râm trong rừng cây nhỏ.

Triệu Miêu Miêu đang hồng hai mắt kể ra việc phân gia bất công của nhà họ Triệu, bộ dáng mảnh mai kia của cô ta cùng đời trước giống hệt nhau, làm cho người khác không khỏi dâng lên ý muốn bảo vệ.

Thẩm Thiên Bách gắt gao nắm chặt hai bàn tay, hắn hận không thể ngay lúc này mang cô ta về nhà họ Triệu đòi lại công đạo cho người mình yêu.

Đáng tiếc hắn cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ. Từ khi hắn bị Triệu Đào Hoa làm cho bị mất công việc, mỗi ngày hắn đều phải xuống đất làm việc nhà nông, thực khuya dậy sớm, quả thực rất mệt.

Nếu bây giờ hắn lại xúc động hành sự, không chừng đứa con gái tâm thần kia lại nghĩ ra cái gì đó hại hắn, cho nên, việc nhỏ không nhịn được sẽ loạn việc lớn, hắn bây giờ vẫn nên nhịn trước một chút thì hơn.

Thấy hắn vẫn luôn không nói chuyện, Triệu Miêu Miêu hít hít cái mũi bỗng nhiên trong lòng có chút không chắc chắn. Cô ta lại liên tưởng đến gần đây Thẩm Thiên Bách vẫn luôn trốn tránh cô ta, nháy mắt trong lòng cô ta hoảng hốt lên, nếu quan hệ của hai người bị chặt đứt, mà thanh danh hiện tại của cô ta đã hỏng bét như vậy thì sau này ai còn dám cưới cô ta a?

“Anh Thiên Bách, mẹ em vẫn luôn hỏi em mối quan hệ của chúng ta triến triển đến thế nào rồi? Hôm nay anh có thể cho em một lời chắc chắn được không? Nhà anh rốt cuộc có ý tưởng gì?”

Thẩm Thiên Bách cúi đầu nhìn cặp mắt mông lũng đẫm lệ của Triệu Miêu Miêu, trong lòng chột dạ, “Mẹ anh, bà ấy… bà ấy không quá thích người họ Triệu, cái này đều do Triệu Đào Hoa.”

Triệu Miêu Miêu là người thông minh, nháy mắt cô ta đã hiểu tâm tư của hắn, cô tư chớp chớ lông mi, khóc càng hung hăng hơn, “Hiện tại quan hệ của hai chúng ta toàn bộ người ở đồn điền đều đã biết, anh làm em về sau còn có thể gả cho ai? Chi bằng em chết đi cho xong.”

Cô ta khóc lóc kể lể làm cho Thẩm Thiên Bách nghĩ tới tình cảnh đời trước.

Cũng ở một chỗ trong rừng cậy, cô gái trước mặt hắn đây lén lút gặp hắn sau lưng người chồng bạo hành của cô ấy, khi đó hai người chính là đồng bệnh tương liên, không ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bọn họ, bọn họ chính là chỗ dựa duy nhất của nhau…

Hiện giờ hắn đạt được cuộc sống mới, lại sao có thể lại lần nữa trơ mắt nhìn cô nhảy vào hố lửa đâu?

“Miêu Miêu, em yên tâm, anh nhất định sẽ cưới em.” Thẩm Thiên Bách đem người đẹp đang khóc thút thít nhẹ nhàng ôm vào trong l*иg ngực, mỗi một chỗ trong lòng hắn đều mềm mại đến rối tinh rối mù, “Đêm nay anh lại nói chuyện lại với mẹ anh, anh bảo đảm, nhất định sẽ cho em một đáp án vừa lòng.”

Có lời bảo đảm của hắn, rốt cuộc Triệu Miêu Miêu ngừng khóc, cô ta đem đầu vùi bên trong l*иg ngực người nam nhân này, khóe môi nhẹ cong lên, “Anh Thiên Bách, em thật sự không thể không có anh, nếu anh không cần em, em liền không cần sống nữa.”

Thẩm Thiên Bách bị người dựa dẫm, cần đến, làm cho hắn có chút lâng lâng, hắn dùng sức gật gật đầu, trong lòng hạ quyết tâm. Kể cả người trong nhà không đồng ý thì hắn nhất định phải cưới bằng được người đẹp trong ngực hắn về nhà!

Phòng ở của nhà họ Triệu được xây xong xong với nhau, phía trước và phía sau đều có vườn rau. Vì có thể đem cái nhà này sau khi phân gia được chia đều hoàn toàn một chút, mấy ngày nay trời còn chưa sáng, mấy nam nhân trẻ tuổi nhà họ Triệu đều sẽ vào núi nhặt đá.

Sau khi đá đã được nhặt đủ, bọn họ trộn bùn đất, bắt đầu xây thêm một bức tường ngăn cao cao.

Phòng của Triệu Chính Tây nằm ở bên trái bức tường này, phòng của Triệu Hướng Tiến nhà lão nhị nhà họ Triệu ở bên phải bức tường, không ai phản ứng với ai.

Không bao lâu, một bức tường chia đôi, ngăn cách đã được xây xong.

So với ba gian phòng nhà lão nhị nhà họ Triệu, thì năm gian phòng nhà lão Tứ nhà họ Triệu thoạt nhìn muốn khí phái hơn rất nhiều.

Tình cảnh này quả thực làm cho tâm tình Chu Minh Lan thật sâu thoải mái, vì vậy hôm nay phá lệ, bà đem chưỡng muỗng nấu cơm chiều giao cho con gái Triệu Đào Hoa, ý tứ chính là cô có thể tùy tiện dùng gia vị trong nhà. Triệu Đòa Hoa kinh ngạc, trong lòng chính là hưng phấn.

Mấy ngày gần đây, cô bận rộn với việc nhà nông, ăn không ngon ngủ không hương, hiện giờ không chỉ có thể làm món ăn mà mình thích, còn có thể kiếm đến điểm tích phân, này quả thực là quá tuyệt vời!

“Mẹ, phân gia là việc vui, chúng ta mua chút thịt ăn mẹ thấy thế nào?” Vì có thể đem thịt heo của rút thăm trúng thưởng lấy ra tới ăn, cô quả thật hao tổn tâm huyết.

Chu Minh Lan vừa nghe muốn mua thịt, mặt tối sầm trừng mắt, chỉ thiếu món võ sở trường dùng đầu ngón tay chọc vào trán con gái : “Tình hình nhà mình như thế nào không phải con không biết! Đừng có nghĩ đến chuyện như vậy, làm việc đi!”

Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng Triệu Đào Hoa vẫn có chút mất mát.

Trong không gian cô có mười cân thịt, cũng không biết khi nào mới có thể ăn vào miệng?

Đối một cái đồ tham ăn mà nói, gần một tháng không ăn thịt, cô cảm thấy chính mình đều sắp phi thăng ngay tại chỗ.

Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, cô quyết định bí quá hoá liều, vô luận như thế nào đều phải cho thêm một chút thịt vào trong đồ ăn ngày hôm nay!

Đến lúc mọi người có hỏi, cô liền nói chính mình nhặt được!

Sau khi hạ quyết tâm, cô lặng lẽ tiến vào không gian lấy ra hai cân thịt ba chỉ.

Cơm chiều cô liền làm món khoai tây hầm đậu que cùng với thịt ba chỉ.