Chương 20

Khoai tây là khoai tây mới thu hoạch năm nay, củ tuy nhỏ, nhưng dinh dưỡng phong phú.

Đậu que được trồng trong vườn nhà, mỗi người có đủ, hơn nữa còn có thịt bên trong.

Trong phòng bếp, Triệu Đào Hoa sai khiến Triệu Chính Tây giúp mình nhóm lửa, sau đó sắt thêm một muống mỡ lợn cho vào chảo, rồi bỏ thêm một ít bát giác, xào đến thơm lên, khi đó sẽ bỏ vào chỗ thịt ba chỉ đã được cắt lát, cùng hành gừng tỏi.

Đến khi trong phòng tràn ngập mùi thịt heo, cô đem khoai tây cùng đậu que đã cắt xong rồi toàn bộ đổ đi vào.

Chờ đến khi đậu que được xào đến biến sắc, lại thêm nước trong bắt đầu hầm.

Khoai tây hầm đậu que là món ăn của vùng Đông Bắc, cơ hồ mọi nhà đều làm. Nếu muốn món ăn này ngon thì phải bỏ được cho mỡ lợn vào, như vậy khoai tây ngấm mỡ sẽ thơm hương giống như thịt, ngay cả đậu que cũng sẽ mềm mại ngon miệng.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp mùi thịt theo cửa sổ bay ra khắp mọi nơi, Chu Minh Lan ở trong phòng ngửi được mùi vị, nhịn không được hít hít cái mũi, nhìn về lão Tứ đang ngồi bên cạnh mình cảm thán : “Cũng không biết nhà ai hầm thịt ăn? Thơm thật đấy. Lần trước nhà chúng ta ăn thịt vẫn là vào lúc trừ tịch năm trước đâu.”

Làm người quán xuyến cả gia đình, lão Tứ rất tự trách, nói : “Vợ, bà đi theo tôi chịu khổ rồi, ngày mai làm xong việc tôi liền đi lên trấn trên mua chút thịt trở về, nhà chúng ta gói sủi cảo ăn đi.”

Nghĩ đến con gái Đào Hoa thèm thịt, Chu Minh Lan cũng không ngăn cản chống giống phía trước như vậy, bà chỉ là hỏi chồng không có phiếu thịt làm sao mua thịt?

Triệu lão tứ sợ bà lo lắng, chỉ nói chính mình có biện pháp không cần bà nhọc lòng.

Hai tiếng đồng hồ qua đi, nhìn món mặn tràn ngập nồng đậm mùi thịt để trước bàn cơm, tất cả mọi người sợ ngây người.

Đã ăn quen canh suông nước trong, bọn họ nào đã gặp qua món khoai tây hầm đậu que như vậy?

Triệu Chính Đông nhịn không được nuốt nước miếng, vội vàng lên tiếng nói: “Mọi người nhanh ăn cơm đi! Em gái con làm được đồ ăn cũng thật hương!”

So với hắn vô tâm không phổi, Chu Minh Lan hung hăng nhìn chằm chằm Triệu Đào Hoa hỏi: “Con lấy tiền ở đâu ra mua thịt? Đừng nói cho mẹ một chút tiền mừng tuổi của con còn chưa tiêu hết.”

“Mẹ, mẹ ra đây cùng con một chút.” Vì làm đối phương tin tưởng mình không nói dối, Triệu Đào Hoa cố ý biểu hiện thần thần bí bí, cô đem Chu Minh Lan lôi ra khỏi phòng tìm chỗ không có ai nhỏ giọng nói: “Hôm nay con nhặt được một khối thịt to trả lại cho người ta, chỗ thịt này là người nọ khen thưởng con, mẹ cứ yên tâm ăn đi.”

Chu Minh Lan dùng ánh mắt sắc bén của mình đánh giá Triệu Đào Hoa, căn bản bà không tin những lời này.

Mới vừa thèm thịt liền nhặt được thịt, con gái đây là xem bà như đứa ngốc sao?

“Vậy con nói nói, chỗ thịt này con nhặt được ở đâu? Người làm rơi mất thịt lại là ai?”

Vì có một giả thích hợp lý cho mẹ mình, Triệu Đào Hoa lựa chọn một người mà nhìn qua có khả năng có thịt ăn, “Con nhặt được ở chỗ gần nơi ở của thanh niên trí thức, người đánh rơi thịt… giống như là Thẩm Chi Sơ.”

Nghĩ đến quan hệ hai nhà Triệu Thẩm, cô chắc chắn mẹ cô sẽ không đi chứng thực.

Ở cái niên đại này “Nhặt được một phân tiền muốn giao cho chú cảnh sát”, Chu Minh Lan nhíu mày thật sâu, bà bán tín bán nghi đồng thời rất không đồng ý với cách làm của con gái , “Thịt heo quý như vậy, con sao có thể tùy tiện nhận đồ của người ta đâu? Nhanh chóng trả về cho người ta!”

Phản ứng của Chu Minh Lan ra ngoài dự liệu của Triệu Đào Hoa, cô sờ sờ mũi có chút buồn bực, “Thịt heo con đều hầm rồi, làm thế nào có thể trả về nha?”

Muốn chính đại quang minh ăn một miếng thịt, cũng thật khó!

Rơi vào đường cùng, Chu Minh Lan chỉ có thể từ trong quần áo móc ra một khối sáu mao tiền coi như trả tiền cho phần thịt này.

Nói dối đã nói ra, Triệu Đào Hoa chỉ có thể nhận tiền, tính toán tạm thời bảo quan cho mẹ mình.

Đến nỗi trả tiền…… Kia chẳng qua là cô nói bừa, ngày mai cô đi một vòng quanh chỗ ở của thanh niên trí thức là được.

Đến khi hai mẹ con trở lại trong phòng, món khoai tây hầm đậu que trên bàn đã được Tiền Bảo Như chia thành vài phần phân chia cho mỗi người.

Tiền Bảo Như nhìn lát thịt nạc mỡ đan xen kia, chỉ cảm thấy miệng đầy nước miếng, nhưng ở trước mặt con trai cùng bọn nhỏ bà vẫn nhịn xuống xúc động muốn động đũa. Đồng thời trong lòng có chút oán trách Chu Minh Lan, có việc gì không thể để cơm nước xong lại nói? Có thịt không thể ăn thật là tra tấn người!

Thấy mẹ con hai người rốt cuộc đã trở lại, bà gấp không chờ nổi lên tiếng nói: “Được rồi, mọi người đều ăn cơm đi, còn có việc gì chờ sau khi ăn xong lại nói.”

Nhận được mệnh lệnh của bà nội, Triệu Chính Đông lập tức cầm lấy chiếc đũa, trước tiên gắp một khối thịt cho vợ mình, ngay sau đó lại gắp một khối cho chính mình. Đến khi thịt vào trong miệng, nhày mắt hắn cảm thấy đầu miệng đều hương…

Hắn không tự giác mà hơi híp mắt, tinh tế đánh giá không bỏ được nuốt xuống đi, nhưng thịt này vào miệng là tan, liền tính lại luyến tiếc cũng đến lúc toàn bộ bị tan hết. Đến khi toàn bộ thịt trong miệng được ăn xong rồi, hắn nhanh tay thừa dịp trong miệng còn chút mùi vị liền mồm to nuốt vào hai miếng bánh bột ngô nướng to.

Cùng cách ăn của hắn ở trên bàn còn có mấy người khác.

Ở thời đại vật tư thiếu thốn này, quanh năm suốt tháng không ăn được một miếng thịt, hơn nữa Triệu Đào Hoa làm món ăn thật sự là ăn quá ngon, mọi người đều là vùi đầu mà ăn, ai cũng không nói một câu. Thẳng đến khi ăn uống không sai biệt lắm, Tiền Bảo Như mới mở miệng, “Đào Hoa, con làm đồ ăn làm được không tồi, so với mẹ con còn làm tốt hơn, chờ sau khi thu hoạch vụ thu liền từ con tới phụ trách thức ăn trong nhà đi.”

Tiền Bảo Như có xuất thân từ gia đình giàu có, khi còn nhỏ bà đã ăn qua vô số món ngon, hiện tại trong lòng bà đánh giá món này của Triệu Đào Hoa 99 điểm, không cho một điểm còn lại bởi vì thịt có chút ít, không đủ nhiều, ăn không đã ghiền.

Tuy rằng nguyên liệu nấu ăn lãng phí không ít, nhưng số tuổi của bà đã nhiều như vậy rồi ăn chút đồ tốt cũng không có gì đáng trách.

Triệu Đào Hoa không nghĩ tin vui tới đột ngột như vậy, bây giờ cô phụ trách việc nấu ăn liền ý nghĩa từ nay về sau cô sẽ có điểm khen thưởng cuồn cuộn không ngừng. Triệu Đào Hoa cười khanh khách đứng lên bảo đảm với Tiền Bảo Như : “Bà nội, bà yên tâm! Con nhất định sẽ làm thật tốt!”

So với sự lạc quan của hai người này, Chu Minh Lan nghĩ đến nhiều thứ hơn, điều kiện trong nhà không tôt lắm, Đào Hoa lại là người ăn xài phung phí, nếu để cho con bé quản phòng bếp, vậy thì mỗi tháng chi phí ăn uống không phải tăng lên năm lần sao. Chờ đến lúc không còn lương thực, “

“Mẹ, con vốn muốn để cho vợ Chính Đông quản đồ ăn trong nhà, tuổi Đào Hoa còn quá nhỏ, con bé chưa biết chăm lon, để cho con bé quản không thể được.”

Đột nhiên toát ra cái Trình Giảo Kim, Triệu Đào Hoa có chút nóng nảy, “Bà nội, bà tin tưởng con, con có thể làm được.”

Việc lớn, việc nhỏ trong nhà đều là lão thái thái nói mới được tính, Tiền Bảo Như xem thấu suy nghĩ của Chu Minh Lan, nhưng bà chỉ nhàn nhạt nói: “Để cho Đào Hoa quản đi, tiền lão đại, lão nhĩ hàng tháng hiếu kinh mẹ toàn bộ đưa hết cho Đào Hoa, không nói bữa nào cũng phải có thịt, nhưng ít nhất một tháng trong nhà cũng nên có một bữa thịt mới được.”

Người tới số tuổi nhất định liền thích ăn chút đồ ngon, trong nhà trừ Đào Hoa ra, không có ai làm thịt ngon được như vậy, đây cũng là nguyên nhân vì sao bà muốn cho cô cháu gái này của mình chưởng muỗng.

Hiện giờ lão thái thái lại lên tiếng lần nữa, Chu Minh Lan cũng chỉ có thể đồng ý.

Buổi trưa ngày hôm sau, nắng gắt như lửa.

Triệu Đào Hoa cắt lúa mạch một buổi sáng vừa định tìm địa phương râm mát nghỉ ngơi trong chốc lát, liền thấy Chu Minh Lan què một chân vội vã lò cò đi về phía bên này.

Thấy bốn bề vắng lặng, bà tức muốn hộc máu kéo cánh tay Triệu Đào Hoa nhỏ giọng chất vấn nói: “Con mau nói thật đi, thịt heo ngày hôm qua rốt cuộc là từ chỗ nào tới? Vì sao trong đồn điền mọi người đều đang lan truyền việc thanh niên trí thức Thẩm bị mất năm cân thịt heo mà không tìm thấy, rốt cuộc có phải con lấy trộm của người ta hay không?”

“……” Triệu Đào Hoa chớp chớp mắt đẹp, nghĩ thầm cái này cũng quá trùng hợp đi?

Chính mình chẳng qua nói dối có thiện ý, như thế nào lại trở thành kẻ trộm đâu?

“Mẹ, liền tính cón có thèm thịt đến thế nào thì cũng không có khả năng con đi trộm của người ta a. Mẹ không cần nói con như vậy.”

Nhìn thấy phản ứng như vậy của Chu Minh Lan, Triệu Đào Hoa đã buồn bực lại bất đắc dĩ, cô cảm thấy có thể là nguyên thân trước kia làm ra quá nhiều việc kỳ ba, mới để cho Chu Minh Lan có thể hiểu lầm mình như vậy.

Chu Minh Lan thấy ánh mắt con gái bằng phẳng không giống nói dối, vì thế bán tín bán nghi nói: “Thật sự con không trộm?”

“Thật không trộm! Nếu con trộm liền để ông trời ngũ lôi oanh đỉnh (trời trừng trị) con đi!”

Chu Minh Lan ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bên trên, xem như tin.

Bất quá, bà vẫn kéo cánh tay Triệu Đào Hoa kéo cô đi về phía chỗ ở của thanh niên trí thức.

“Vậy thì con mau đem tiền ngày hôm qua mẹ đưa con trả tiền thịt cho thanh niên trí thức Thẩm, chính mẹ muốn nhìn hắn có nhận hay không, nếu hắn nhận mẹ liền tin con.”

“……” Triệu Đào Hoa phát hiện mình đã lâm vào một cục diện bế tắc, nếu bây giờ cô thừa nhận mình trộm thịt, như vậy nói lên ngày hôm qua cô đã nói dối.

Hiện tại người duy nhất có thể cứu cô chỉ có thanh niên trí thức Thẩm, trừ phi hắn nguyện ý nói dối vì cô.

Nhưng nhà cô cùng nhà hắn có thù hoán, loại khả năng này chính là bằng không.

Mẹ con hai người một trước một sau đi vào nơi làm việc hàng ngày của Thẩm Chi Sơ, sau khi hỏi thăm qua, Chu Minh Lan rốt cuộc từ một mảnh lúa mạch ánh vàng rực rỡ tìm được hắn rồi.

Bởi vì có duyên phận lần trước ấn huyệt nhân trung, Chu Minh Lan túm Triệu Đào Hoa đi đến, bà bước lên trước, trên mặt đầy tươi cười nói : “Thanh niên trí thức Thẩm, bệnh của cậu đã tốt hơn chút nào không a? Buổi trưa như thế này cậu như thế nào vẫn còn làm việc vậy?”

Thái độ hòa ái dễ gần của Chu Minh Lan làm cho Triệu Đào Hoa đi phía sau ghé mắt mà nhìn, trong lòng cô nghĩ thầm, rốt cuộc Thẩm Chi Sơ là thần thánh phương nào? Thế nhưng có thể làm mẹ của cô phải cúi đầu cúi người giọng nói mềm mại như vậy, người này thật lợi hại.

Bị lòng hiếu kỳ quấy phá, cô nhìn về thân ảnh ở cách đó không xa kia, dưới ánh mặt trời ấm áp, người nam nhân này mặc áo sơ mi trắng cùng quần xanh màu lục quân, cách ăn mặc điển hình của thanh niên trí thức, thân hình hắn thon dài, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra được dáng người của hắn rất đẹp.

Tuy rằng hắn đang đưa lưng về phía Triệu Đào Hoa, cô không nhìn rõ được diện mạo của hắn, nhưng người nam nhân này lại làm cho cô có một cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Thẩm Chi Sơ nghe được có người đang lên tiếng nói chuyện với mình, theo bản năng nâng eo lên theo tiếng xoay người, đến khi nhìn rõ người tới là ai hắn liền lễ phép lộ ra một nụ cười mỉm : “Thím Chu, thím có việc?”