Chương 24

“Con nhặt được nó ở trên núi.” Vì để cho lời nói dối tự nhiên một ít, Triệu Đào Hoa còn cố ý hỏi : “mẹ, mẹ xem đây là gà trống hay gá mái a? Nếu là gà mái về sau chúng ta có thể trộm nuôi nó về sau cho nó đẻ trứng.”

Lông của con gà rừng này không xinh đẹp, hơn nữa cũng không có lông đuôi thật dài, vừa nhìn liền bết đây là một con gà mái. Chu Minh Lan một phen cầm lấy nó xách xách, tay cảm giác còn rất trầm.

“Hiện tại là mùa thu, phải đến mùa xuân nó mới đẻ trứng, con muốn ăn trứng thì phải chờ đến sáng năm mới được.”

“……” Trước lúc này, Triệu Đào Hoa đối với việc đẻ trứng của gà rừng quả thật hoàn toàn không biết gì cả, nghĩ đến sang năm mới mới có thể có trứng ăn, Triệu Đào Hoa tức khắc cảm thấy thất vọng rồi.

Chẳng qua, vài giây qua đi cô liền nghĩ thông.

Gà là vật còn sống, liền tính hiện tại không đẻ trứng sớm muộn gì có một ngày nó cũng sẽ đẻ trứng, cô chờ nổi.

Việc liên quan đến con gà rừng này, dưới sự cảnh cáo của Chu Minh Lan, tất cả người nhà họ Triệu đều nhắm chặt miệng không đi bên ngoài nói bậy.

……

Giống như ngày hôm qua, hôm nay Thẩm Chi Sơ vẫn làm việc ở ruộng lúa mạch bên cạnh ruộng lúa của anh em nhà họ Triệu.

Lúc đi ngang qua hắn, Triệu Đào Hoa không tự giác nhìn hắn vài lần, cuối cùng vẫn là nhịn xuống xúc động bước đến khu vực mình phụ trách.

Vì sợ nam nhân này lại làm việc giúp cô, vì vậy mà Triệu Đào Hoa dùng hết sức uống sữa của mình đi cắt lúa mạch, thế nên thành tích một buổi sáng của cô cũng không tệ lắm.

Mấy anh em trai khác nhà họ Triệu không nghĩ bị một con nhóc so đi xuống, vì vậy cũng đều làm việc khí thế ngất trời.

Tới buổi trưa, đội trưởng đội sản xuất Trần Hòe như thường lui tới giống nhau tới ruộng của bọn họ kiểm tra tiến độ công việc, khi hắn nhìn thấy khu vực lúa mạch nhà họ Triệu phụ trách dùng thời gian nửa ngày đã hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ quả thật bị làm cho hoảng sợ.

Dựa theo tính toán dĩ vãng về nhà họ Triệu, lần này thu hoạch vụ thu, Trần Hòe cũng không sắp xếp cho bọn họ quá nhiều công việc, hiện giờ nhóm ngời này lại trở lên cần mẫn… Chẳng lẽ bởi vì phân gia mà cuộc sống của mấy anh em này không được dễ chịu lắm?

“Chỗ này đều là mấy đứa làm xong?”

Đối diện với biểu tình không thể tin được của Trần Hòe, mấy anh em nhà họ Triệu yên lặng gật đầu. Chỉ dùng một buổi sáng liền làm xong công việc của cả một ngày, kỳ thật cũng là việc rât ngoài ý muốn của bọn họ có được hay không.

Triệu Chính Đông sợ đối phương lại phân phối thêm cho bọn họ công việc, liền khờ khạo nói : “Đội trưởng Trần, buổi chiều chúng cháu còn có việc bận khác, cho nên mới đem việc làm xong rồi, chú xem lúa mạch này cắt được chưa? Nếu có thể, vậy thì chúng cháu liền kết thúc công việc.”

Mấy người khác cũng không nghĩ tiếp tục làm việc, vì vậy cam chịu lý do thoái thác của Triệu Chính Đông.

Đúng lúc này, thím nhà họ Bạch thở hồng hộc chạy tới bên này, đến khi nhìn thấy đội trưởng đội sản xuất đang ở chỗ này, thím ta liền la hét lên : “ “Ai u ~ ông nhưng làm tôi tìm đến quá khổ a! Mau cùng tôi đi xem, nhà lão nhị nhà họ Triệu xảy ra chuyện rồi!”

Chờ khi thím ta dùng một hơi đem toàn bộ lời nói xong, lúc này mới phát hiện, phía sau Trần Hòe là anh em nhà họ Triệu đang đứng.

Sự việc lúc trước của Triệu Đào Hoa cùng Triệu Miêu Miêu toàn bộ đồn điền ai cũng biêt, vì vậy mà thím nhà họ Thẩm nuốt nước miếng qua một lúc lâu mới lên tiếng tiếp : “Mấy đứa cũng đi theo nhìn một cái, Triệu Miêu Miêu… con bé xảy ra việc lớn rồi!”

“?”Triệu Đào Hoa nhăn mày nhỏ đến không phát hiện ra được, cô không nghĩ ra được nữ chủ trong sách có thể xảy ra cái dạng việc lớn gì?

Vì ngăn chặn người khác nói anh em nhà họ Triệu bọn họ không nói nhân tình, vì vậy mà Triệu Đào Hoa dẫn đầu đứng ra gật gật đầu, “Vâng, chúng cháu đi theo thím.”

Triệu Chính Nam thấy em gái mình thật muốn đi, sắc mặt hơi trầm xuống, “Thím Bạch, Triệu Miêu Miêu đến tột cùng làm sao vậy? Thím không nói rõ ràng chúng cháu không thể đi.”

“Đúng vậy, rốt cuộc ra chuyện gì?” Trần Hòe cũng ở một bên phụ họa, hắn thật sự không nghĩ lo chuyện bao đồng.

Bọn họ nói như vậy làm cho thím Bạch lo lắng, bà cũng chỉ có thể giải thích cho bọn họ trước tình hình.

Thì ra, Triệu Miêu Miêu rơi vào bẫy rập, sau đó vì đau quá liền bị hôn mê, may mắn khi Điền Nhị ở đồn điền đi ngang qua chỗ đó phát hiện ra cô ta, liền cứu cô ta lên.

Đáng tiếc, Điền Nhị người này nghèo đến leng keng vang, lúc hắn đem người cứu lên một khắc kia đã nổi lên tà niệm.

Hắn sấn Triệu Miêu Miêu còn ở trong tình trạng hôn mê liền lột quần áo của đối phương, chẳng qua không đợi hắn tiến thêm một bước nữa đã bị vài người trong thôn lên núi vừa vặn bắt gặp.

Hiện giờ, Triệu Miêu Miêu trên đầu bị thương, quần áo sộc xệch nằm trong trạm y tế, mà phần tử phạm tội Điền Nhị đang bị một đống người trông giữ, hiện tại mọi người đều đang chờ đại đội trưởng tới xử lý chuyện này.

Trần Hòe vừa nghe xảy ra chuyện lớn như vậy hắn lập tức liền nổi giận, “Điền Nhị đúng là cái loại hồ đồ! Cô mau mang tôi đi nhìn xem!”

Đến khi đoàn người này vào trong trạm y tế, bên trong truyền ra từng đợt gào khóc.

Lúc trước đã nghe qua tiếng khóc của Lý Anh, Triệu Đào Hoa không đi xem liền biết người khóc nhất định là bà ta.

Lúc này, Triệu Miêu Miêu vẫn đang hôn mê, mà cái tên Điền Nhị kia đang ôm đầu ngồi xổm một góc, động không dám động. Trần Hòe đẩy đám người đang vây xem ở cửa, đi vào trong trạm y tế. Chuyện thứ nhất hắn làm chính là cởi giày đen hung hăng đập vào sau lưng Điền Nhị một cái.

“Cậu cũng là người sắp ba mươi tuổi? Như thế nào có thể làm ra loại việc thiếu đạo đức như vậy? Cậu làm như vậy không thấy làm thất vọng người mẹ đã chết của mình sao?”

Thấy Trần Hòe tới, Điền Nhị chịu đựng đau rốt cuộc ngẩng đầu lên, “Đội trưởng, cháu sai rồi! Cầu xin chú tha cho cháu lần này đi! Cháu là bị người khác oan uổng!”

Việc liên quan đến thanh danh một người là một việc lớn, cũng không thể chỉ nghe từ phía thím Bạch được. Trần Hòe tuy rằng đen một khuôn mặt nhưng vẫn quyết định cho Điền Nhị cơ hội giải thích, “Vậy cậu nói nói xem, như thế nào lại bị người khác oan uổng?”

Điền Nhị đỏ hốc mắt nghẹn ngào đem sự tình trải qua tự thuật một lần. Hắn cởϊ qυầи áo trên người của Triệu Miêu Miêu ra bởi vì hắn thấy chỗ giữa vai cùng ngực cô ta có một vết máu lớn…..

Giải thích đến cuối cùng hắn vẫn là nhịn không được rớt xuống nước mắt, “Sớm biết rằng như thế này, cháu liền không cứu cô ta lên.” Không cứu, cũng liền không nhiều chuyện như vậy……

Lý Anh đang ở một bên gào khóc nghe được hắn giải thích chỉ cho rằng hắn đang giảo biện, vì thế bà ta xông lên phía trước liền muốn đánh người, “Mày nói hươu nói vượn, mọi người đều nhìn thấy mày định chiếm tiện nghi của con gái tao, mày là đồ lưu manh!”

Hiện giờ, ông nói ông có lý bà nói bà có lý, Trần Hòe xoa nhẹ trán quyết định đem sự việc này giao cho cơ quan công an tới xử lý.

“Đúng vậy! Nên đưa hắn đến Cục Công An! Tôi xem hắn còn có thể mạnh miệng như thế nào!”

“Điền Nhị tôi chính không sợ bóng tà, đi liền đi! Nếu đồng chí công an có thể trả lại trong sạch cho tôi, bà cần phải xin lỗi tôi!”

Nhận được mệnh lệnh của đội trưởng đội xản xuất, mấy tên thanh niên to khỏe liếp áp Điền Nhị đi ra khỏi trạm y tế.

Thấy không còn náo nhiệt để nhìn, phần lớn mọi người đã dần dần tan đi, chỉ còn lại một bộ phận nhỏ lựa chọn ở lại tiếp tục xem náo nhiệt. Trong nhóm người này liền có người hiếu kỳ quá nặng Triệu Chính Đông.

Triệu Đào Hoa thấy hắn không đi, chỉ có thể lặng lẽ túm chặt góc áo hắn nhỏ giọng nói: “Nơi này không có gì đẹp, chúng ta đi nhanh đi, tiểu tâm trong chốc lát mẹ tới bắt anh về.”

Triệu Chính Đông sợ nhất Chu Minh Lan, hắn hoảng loạng liếc mắt nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng đè xuống lòng hiếu kỳ quyết định rời đi.

Lúc này, Triệu Miêu Miêu đang nằm ở trên giường bệnh, liền giật giạt ngón tay, hai mắt cô ta vẫn đang nhắm chặt, trên mặt tràn đầy thống khổ, miệng kêu rên: “Triệu Đào Hoa…… Triệu Đào Hoa……”

Thanh âm của cô ta cực kỳ suy yếu, nhưng vẫn bị Lý Anh nghe được rõ ràng.

Đầu tiên Lý Anh ngẩn ra, ngay sau đó bà ta giống như bị điên rồi, nhào về hướng Triệu Đào Hoa đang muốn rời đi, may mắn Triệu Chính Nam tay mắt lanh lẹ đem em gái nhà mình túm đến phía sau mới không để cho bà ta thực hiện được.

Bà ta muốn đi lên kéo tóc Triệu Đào Hoa nhưng lại bị quần chúng ăn dưa kịp thời ngăn cản đường đi, “Chị dâu Lý Anh, chị đây là làm gì vậy? Chị định bắt ai véo ai đâu?”

Trong lòng Lý Anh đã nhận định Triệu Đào Hoa hại Miêu Miêu của bà ta thành như vậy, hiện tại người khác nói căn bản bà ta không nghe đi vào.

Thấy không thể làm gì, bà ta chỉ có thể chống nạnh mắng : “Cái con nhỏ này, sao mày thiếu đạo đức như vậy? Có phải một hai phải hại chết con gái tao mày mới hả giận phải không? Nhất định mày đẩy con bé vào bẫy rập! Tao muốn báo công an, tố cáo mày lên cách ủy, bắt lại cái con nhỏ không có lương tâm như mày!”

Trên núi Mộng Đông bẫy rập vô số, những người có năng lực tự hỏi bình thường đều sẽ không có loại phỏng đoán này. Triệu Đào Hoa nhìn người đàn bà đầu óc không quá bình thường đang đứng trước mặt mình, thiếu chút nữa bị những lời bà ta làm cho tức giận phát cười : “Thím hai, trên núi có rất nhiều bẫy rập nông có ngã cũng không chết người, tôi làm gì phải phí sức lực đi đẩy cô ta? Chẵng lẽ tôi lại phải chờ cô ta tỉnh lại và xác nhận cho tôi sao? Lần sau thím có vu hãm người khác thì trước đó lấy chứng cứ ra tới, đừng há mồm câm miệng nói hươu nói vượn.”

Trần Hòe đang đứng một bên cũng bị tiếng la hét ầm ĩ của Lý Anh làm cho đầu óc cũng đau, hắn xua xua tay để mấy anh em nhà họ Triệu về nhà trước, sau đó không có kiên nhân lên tiếng khuyên nhủ Lý Anh : “Mặc kệ Miêu Miêu vì sao ngã xuống bẫy rập, hết thảy mọi thứ phải chờ cô ta tỉnh lại rồi nói sau. Bà khóc nháo như vậy không thể được, việc gì cũng cần phải có chứng cứ, không thể ngờ vực lung tung. Nếu tôi nói mà bà không nghe vào, vậy thì bà cứ việc đi báo công an đi.”

Thấy nam nhân trong nhà đều không ở nơi này, không ai chống lưng cho mình, Lý Anh cắn chặt răng kêu lên răng rắc nhưng cuối cùng không dám chống đối lại quyết định của đại đội trưởng. Vì thế bà ta chỉ có thể nhịn xuống tức giận, trơ mắt nhìn nhóm người Triệu Đào Hoa rời đi.

Trên đường về nhà, vẻ mặt của mấy anh em nhà họ triệu đều rất trầm trọng. Triệu Chính Đông bực bội gãi gãi tóc, giọng điệu bất đắc dĩ nói : “Chuyện này là chuyện gì a? Thật là nồi từ trên trời đập lên đầu chúng ta mà.”

Ngày thường sống hướng nội Triệu Chính Tây lúc này nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Đào Hoa, góc cạnh rõ ràng trên mặt lộ ra một tia lo lắng, hắn giật giật môi, khó được nói ra một câu dài, “Về sau em đừng một mình ra cửa, vạn nhất mụ đàn bà kia tìm em xì hơi, em đánh không lại bà ta.”

“Đúng vậy, nếu ra ngoài liền tìm các anh đi cùng, thím hai điên lên liền giống như bệnh nhân tâm thần, em vẫn lên chú ý một chút mới tốt.”

Vẻ mặt Triệu Chính Nam khinh thường, hắn cười nhạt một tiếng, ngược lại không lo lắng giống như mấy người anh em nhà mình như vậy, “người đàn bà đó nếu dám tìm em phiền toái, anh liền tìm hai thằng con trai của bà ta phiền toái, đến lúc đó xem ai có thể chỉnh được ai?”