Chương 25

Cảm nhận được sự quan tâm của mấy ông anh trai nhà mình, đáy lòng Triệu Đào Hoa tràn đầy ấm áp, đây là cảm thụ về tình thân mà đời trước chưa bao giờ cô trải qua, xa lại lại mới lạ. Triệu Đào Hoa gật nhẹ đầu đồng ý với ý kiến của các anh trai, trong lòng tự nhiên lại sinh ra cảm giác thẹn thùng.

Lúc này, ở Triệu gia.

Chu Minh Lan ngồi xổm bên ổ gà đang cùng còn gà rừng hoang kia mắt đo trừng mắt nhỏ, bà tạm thời không biết chuyện của Triệu Miêu Miêu.

Có thể là bởi vì khẩn trương, gà rừng tránh ở một góc trong ổ gà, nó muốn kêu lại không dám kêu, nhìn cực kỳ ủy khuất.

“Mày rốt cuộc là có ý gì? Hai chúng ta đều là nữ, mày có gì phải ngượng ngùng?” Chu Minh Lan hướng người tham dò vào bên trong ổ gà, bà vừa định đem gà từ trong một góc túm ra tới, liền nghe được tiếng động mấy đứa con nhà mình trở về.

Lúc này đúng là giờ cơm trưa, vì vậy Chu Minh Lan cũng không nghĩ nhiều, bà nhìn thấy Triệu Đào Hoa liền vẫy vẫy tay gọi con gái, đem con gái gọi về phía mình.

“Con gái, con gà này con nhặt được ở đâu? Sao mẹ thấy nó không giống với những con gà khác?”

“……” trong lòng Triệu Đào Hoa căng thẳng, cô không tự giác mà nuốt nước miếng, “Chỗ nào không giống nhau a? Không phải đều là gà sao?”

“Không giống nhau…… Con cẩn thận nhìn xem, nó có phải muốn đẻ trứng hay không?” Chu Minh Lan nhìn chằm chằm con gà rừng kia, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt khẩn trương của con gái.

Triệu Đào Hoa căn bản không biết trạng thái gà muốn đẻ trứng, hơn nữa, trong ký ức của nguyên thân cũng không có phần tri thức này. Vì vậy cô chỉ có thể giả vờ đánh giá con gà rừng này, sau một lúc lâu mới nói : “Không phải đi? Không phải mẹ bảo đến đầu xuân nó mới có thể đẻ trứng sao?”

Giống như muốn đánh mặt cô một cái, liền khi Triệu Đào Hoa dứt lời, nháy máy, nguyên bản con gà rừng hoang này đang an tĩnh, đột nhiên kêu “ha ha” lên, ngay sau đó “bùm” một cái, một quả trứng gà mới mẻ lăn xuống ổ gà….

“……”

“……”

Không đợi hai người có phản ứng gì, con gà rừng này hóa thân thành gà máy phung trứng, một quả tiếp theo một quả giống như không cần tiền mà phun ra bên ngoài, cảnh tượng này nhưng dọa hai mẹ con Triệu Đào Hoa phát ngốc.

Triệu Đào Hoa nhìn chằm chằm đống trứng gà mới đẻ này, hai tròng mắt mạo nảy ra vô số sao nhỏ, cô nhìn số trứng trước mắt này biến thành từng quả trứng vàng, lấp lánh sáng lên.

“17, 18……”

“Đào Hoa a, nó tổng cộng đẻ 18 quả trứng!”

Chu Minh Lan hưng phấn chụp phủi cánh tay Triệu Đào Hoa, ngay cả giọng nói đều run rẩy rồi.

Tuy nói một con gà rừng có thể đẻ nhiều hơn so với gà nhà, nhưng với số lượng trứng này cũng quá nhiều đi?! Hơn nữa, hiện tại cũng không phải thời điểm gà rừng đẻ trứng, 18 quả trứng này giống như tự dưng nhặt được vậy, thật là phát tài!

“Con thấy, nó cũng thật có thể để……” Triệu Đào Hoa ngơ ngác mà nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, cô cảm giác giống như mình đang nằm mơ.

Cô nhẹ nhàng véo đùi mình một chút, đau……

Là thật sự.

Kích động qua đi, hai mẹ con tìm tới một cái vại, đem toàn bộ số trứng gà này cẩn thận bỏ vào trong, trọng lặng nặng trĩu khiến tâm tình hai người sung sướиɠ.

“Con gà này là con nhặt về tới, chỗ trứng này liền về con quản đi.” Chu Minh Lan đem vại chứa tràn đầy trứng bỏ vào trong lòng ngực Triệu Đào Hoa, trên mặt không có nửa phần không tha.

“Này đó thật sự về con quản?” Triệu Đào Hoa nhịn không được xác nhận lại một lần, khi nhìn thấy mẹ mình gật gật đầu, cô tức khắc vui mừng không xiết, “Mẹ yên tâm đi, con sẽ đối xử tử tế với chúng nó.”

Mấy ông anh trai của cô đã sớm đi vào trong nhà nghỉ ngơi, bọn họ còn chưa biết việc này. Chu Minh Lan biết con gái nhà mình là đứa thích ăn, cũng liền không nói gì với đám con trai.

Bởi vì, mặc kệ số trứng gà Đào Hoa có cho người khác ăn hay không, bà cũng không có ý kiến.

……

Trong trạm y tế của đồn điền.

Triệu Miêu Miêu tỉnh lại trong tiếng khóc của Lý Anh, cô ta chịu đựng đau đớn trên người, nhẹ giọng gọi “Mẹ”.

Lý Anh nghe tiếng nhìn về phía cô ta, bà ta khóc càng hung hơn, “Miêu a ~rốt cuộc con đã tỉnh! Mẹ sắp bị con hù chết!”

Vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh, bác sĩ Da cùng Trần Hòe thấy thế đều nhanh chân chạy đến vây quanh cô ta.

“đồng chí Triệu, đầu cô đau hay không đau?”

“Con nhóc này, cháu không sao chứ?”

Đột nhiên nhiều ra tiếng nói của hai người đàn ông, làm cho Triệu Miêu Miêu chậm rãi nâng hai mắt lên, cô ta nhíu mày suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới việc đã phát sinh trên người mình ngày hôm nay, “Tôi không có việc gì, là Đào Hoa cứu tôi lên sao?”

Trần Hòe cùng bác sĩ Da nghe cô ta nói như vậy, không hẹn mà cùng nhìn sang đối phương, trên mặt tràn ngập nghi hoặc.

“Con nói gì vậy? con mau nói cho mẹ, có phải con nhóc Đào Hoa kia đẩy con vào hố không?” Lý Anh gắt gao nắm lấy tay con gái, một lòng nhận định ý nghĩ của chính mình.

Sợ Triệu Miêu Miêu bị mẹ mình dẫn đi lầm đường, Trần Hòe vội vàng lên tiếng ngăn cản : “Chị dâu, chị đi theo tiểu Da đi lấy thuốc trước, tôi cùng cháu nó tâm sự một chút.”

Lý Anh nguyên bản còn nuốm lại nói cái gì, nhưng có Trần Hòe ở đây, bà chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bác sĩ Da rời đi.

Bọn họ đi rồi, Trần Hòe ngồi vào chiếc ghế cạnh giường bệnh, hắn ho nhẹ một tiếng hỏi : “Cô nhóc, vì sao cháu lại ở trên núi? Lại như thế nào rơi vào bẫy rập? Có thể nói với chú sao?”

“Cháu…” Triệu Miêu Miêu chột dạ dời mắt đi chỗ khác, cô ta rất sợ để cho người khác biết chính mình là theo dõi Triệu Đào Hoa mới lên núi, “Cháu lên núi hái quả dại không cẩn thận rơi vào bẫy rập.”

“A, như vậy a…” Trần Hòe trầm tư một cái chớp mắt lại hỏi: “Cháu xác định tự mình ngã xuống, không nhìn thấy bất cứ ai?”

Triệu Miêu Miêu rũ mí mắt xuống, thái độ chắc chắn, “Đúng vậy, cháu xác định.”

“Vậy được rồi, cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì chờ đến khi cháu tốt hơn lại nói.” Vì suy nghĩ cho thân thể Triệu Miêu Miêu, Trần Hòe cũng không đề cập đến Điền Nhị, hắn đi ra khỏi trạm y tế của đồn điền lên tiếng dặn dò Lý Anh đang ở bên ngoài, “Tôi đã hỏi con bé rõ ràng, con bé tự mình rơi vào hố không có một chút quan hệ nào với Đào Hoa, bà về sau đừng tìm Đào Hoa gây phiền toái, như vậy sẽ không tốt với cả hai đứa nó.”

Dưới tình hình này, liền tính Lý Anh không tin hắn nói bà ta cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, nghĩ đến tao ngộ mà Miêu Miêu gặp phải, bà liền phát sầu với hôn sự của con gái mình sau này.

Chờ Trần Hòe đi rồi, bác sĩ Da ánh mắt lập lòe nhỏ giọng nói với Lý Anh : “Thím, còn có một việc tôi cảm thấy hắn lên nói với thím một tiếng, lúc nãy có quá nhiều người không có phương tiện, chúng ta đi vào rồi nói sau.”

“Việc gì a?” Lý Anh bị bộ dáng thần thần bí bí của hắn làm cho trong lòng lộp bộp một tiếng, trong lòng có một loại dự cảm không tốt lắm đột nhiên sinh ra……

“Chúng ta đi vào hãy nói đi, đứng bên ngoài nói, bí mật này khó giữ nếu nhiều người biết.”

“Kia, vậy được rồi.”

Lý Anh theo bản năng nhìn xung quanh bốn phía, thấy chung quanh còn có người muốn xem náo nhiệt, bà ta liền ngoan ngoãn đi theo bác sĩ Da vào trong phòng ý tế.

……

Sáng sớm ở đồn điền Đông Sơn, các nhà các hộ đều khói bếp lượn lờ.

Triệu Đào Hoa hát tiểu khúc bận rộn trong phòng bếp, chị dâu cả Trịnh Tiểu Mai muốn hỗ trợ cô em chồng lại bị cô từ chối.

Trịnh Tiểu Mai cho rằng em chồng muốn làm món ăn riêng, vì vậy cực kỳ thức thời rời khỏi phòng bếp không tiếp tục muốn trộn lẫn.

Bởi vì đang đắm chìm trong vui sướиɠ, Triệu Đào Hoa cũng không biết hành vi của mình bị chị dâu cả hiểu lầm. Hiện tại trong đầu cô đều là mười tám quả trứng gà kia, dùng chúng nó làm một nồi canh trứng gà quả thật chính là dư dả, trừ bỏ canh trứng với số trứng đố cô còn có thể lại luộc mấy quả, quả thực hoàn mỹ ~

Thân tùy tâm động (hành động theo tâm trạng), chờ canh trứng ra nồi cô không quên nhỏ vào hai giọt dầu mè, sau đó còn rải lên một chút hành thái, canh trứng non mềm, vàng tươi nhìn đặc biệt muốn ăn.

Chờ khi canh trứng thượng, tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi. Đặc biệt là Trịnh Tiểu Mai, chị trăm triệu không nghĩ tới thì ra cô em chồng nhà mình không phải làm món ăn riêng mà là làm một nồi canh trứng lớn như vậy cho cả nhà.

Nghĩ đến bản thân vừa mới hiểu lầm, chị không khỏi dâng lên áy náy trong lòng ……

Nhà họ Triệu có chín người, trên bàn cơm mỗi người được chia năm thìa canh trứng, truy rằng không nhiều lắm nhưng trứng gà trong nhà trước kia đều dùng để đổi tiền, bây giờ bọn họ có thể ăn trứng gà vẫn là lần đầu tiên, tất cả mọi người đều rất cao hứng.

Bởi vì gà rừng là sản phẩm từ không gian, trứng gà nó đẻ so với trứng gà bình thường còn tươi ngon hơn, hơn nữa dựa vào tay nghề của Triệu Đào Hoa, nháy mắt trong phòng chỉ còn truyển ra tiếng hút nước canh “hút lưu hút lưu”, không có âm thanh nào khác…

Đợi đến khi mọi người ăn cơm no say, Chu Minh Lan mới có tâm hỏi con gái bữa cơm này cô dùng mấy quả trứng gà, khi nhìn thấy Triệu Đào Hoa khoa tay múa chân ra con số “9”, bà tức giận đến sắp ngất đi.

“Con điên rồi? Dùng chín quả trứng gà?”

Triệu Đào Hoa chớp chớp mắt đẹp vô tội nói: “Mẹ không phải nói chúng nó về con quản sao?” Hiện tại đang ở giữa vụ thu hoạch, cho mọi người ăn một bữa ngon, không có gì đáng trách a?

“……” Chu Minh Lan nhất thời không biết nói gì, căn bản bà không nghĩ ra được lời lẽ phản bác, đúng lúc này, Triệu Đào Hoa sấn không có ai trộm lấy ra hai quả trứng gà nhét vào tay Chu Minh Lan, ra vẻ thần bí nói: “Đây là hai quả trứng luộc, mẹ cùng cha một người một quả, ngàn vạn đừng nói với người khác.”

Tại một khắc này, Chu Minh Lan nhìn con gái cảm động rất nhiều lại có một chút đau lòng.

Đau lòng chính là hiện tại những quả trứng gà đó nói không liền không có……

Tuy rằng đây là lần đầu tiên con gái cho bà ăn mảnh, nhưng là… bà sao lại muốn đánh nó đâu?

Còn thừa chín quả trứng gà cô đưa cho mẹ mình hai quả, tiếp theo Triệu Đào Hoa lại chia bẩy quả còn lại cho những người còn lại, bà nội, anh trai cả, chị dâu cả, anh ba, anh bốn, mỗi người một quả, đến ông anh hai Triệu Chính Nam, cô cố ý cho hắn nhiều hơn một quả.

Đối với mỗi người cô đều dùng một câu giống nhau : “Đây là em trộm đưa, ngàn vạn không được nói với người khác.”

Thế cho nên mỗi người khi nhận lấy trứng gà liền lộ ra bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt…

Trừ bỏ chỗ trứng gà rừng đẻ ngày hôm qua này, cô còn nhân cơ hội này nấu mấy quả trứng nhận được từ đợt rút thăm trúng thửng lần trước, đều là trứng gà nhà. Những quả trứng gà này sau khi được luộc chín cô đã lặng lẽ để vào trong không gian.

Giống như thường ngày, người làm ở mảnh ruộng bên cạnh Triệu Đào Hoa là Thẩm Chi Sơ.

Tầm mắt bọn họ ở giữa không trung không hẹn mà gặp, trái tim nam nhân lại đập nhanh nửa nhịp……

Giống như ngày hôm qua, hôm nay Triệu Đào Hoa đem lúa mạch cắt thật nhanh, bốn anh em khác cũng chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ hơn.

Sấn lúc mấy ông anh trai nhà mình làm việc quên mình, Triệu Đào Hoa dịch một chút đến bên người Thẩm Chi Sơ, sau đó từ túi áo bên trong móc ra hai quả trứng gà đưa cho hắn, “Cho anh, cảm ơn anh hôm trước làm việc giúp tôi.”