Chương 26

Thẩm Chi Sơ nhìn trứng, nguyên bản trái tim sức sống mười phần thì lúc này nhảy càng mạnh hơn.

Thấy hắn ngây ngốc không nhận, Triệu Đòa Hoa chỉ có thể mạnh mẽ nhét trứng vào trong tay hắn, “Mau cầm đi, đừng làm cho mấy anh trai tôi nhìn thấy!”

Ngón tay hai người không thể tránh né mà nhẹ nhàng đυ.ng chạm vào nhau, Thẩm Chi Sơ chỉ cảm thấy trong lòng giống bị lông chim cào qua, ngứa.

Hắn nắm chặt trứng gà trong tay, tận lực khắc chế chính mình làm ra vẻ một người bạn bình thường, nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn”.

Hắn biết cô gái trước mặt mình hiện tại đối với hắn không có tình yêu nam nữ, vì vậy hắn chỉ có thể đem phần tình cảm vượt rào kia của mình cất dấu thật tốt. Nhưng sau đó vẫn không nhịn được lên tiếng quan tâm cô : “Nhưng việc trong đất này không phải là việc một cô gái như cô nên làm, về sau cô có việc gì để tôi làm giúp cô đi, cô yên tâm, tôi sẽ không để cho người khác phát hiện.”

Dưới ánh mặt trời, nửa người phía trên của nam nhân này là một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo đã bị hắn sắn lên cao cao, lộ ra cánh tay rắn chắc, tràn ngập hơi thở mạnh mẽ của đàn ông.

Nếu nói phía trước ở trong mơ hết thảy đều là hư ảo, như vậy giờ khắc này Triệu Đào Hoa chân chính cảm nhận được hương vị của nam nhân một cách vô cùng… chân thật

Cô không tự giác thể hiện ra nụ cười chiêu bài của mình khi cô nuôi cá, cất tiếng hỏi , “Anh… Vì cái gì phải đối sử tốt với tôi như vậy a?”

Bất quá, lời nói mới vừa vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận……

Đối phương là thanh mai trúc mã của mình, là anh trai làm bạn lớn lên với mình, chính mình sao lại có thể có suy nghĩ như vậy đâu.

Cô trêu đùa ai đều không thể trêu đùa Thẩm Chi Sơ!

Mà Thẩm Chi Sơ sau khi bị Triệu Đào Hoa trêu chọc, lỗ tai hắn nháy mắt đỏ bừng, hai bàn tay hắn nắm chặt thành quyền, cuối cùng vẫn không đủ can đảm nhân cơ hội này thổ lộ ra tình cảm của mình.

“Cô là người thân của tôi, tôi đương nhiên phải đối xử tốt với cô.”

Hai chữ “người thân” có thể có rất nhiều giải thích, nhưng Triệu Đào Hoa không nghĩ nhiều, cô cho rằng đối phương cũng chỉ đem chính mình trở thành bạn bè tốt nhất thôi, vì thế cô khách khí nói: “Da mặt tôi còn chưa dầy đến như vậy, so có thể để cho anh mỗi ngày đều giúp tôi làm việc, anh yên tâm đi, tôi còn bốn anh trai đâu, mệt không đến tôi.”

Thấy Triệu Đào Hoa từ chối rất thống khoái, Thẩm Chi Sơ giơ tay gãi gãi giữa mày, lấy hành động này che giấu mất mát của bản thân, cũng đem tình cảm chân thật trong nội tâm che giấu đến càng sâu.

Cùng lúc đó, Triệu Chính Nam một bên cắt lúa mạch một bên nhìn chằm chằm trứng gà trong túi quần, hắn rất sợ một cái không cẩn thận, trứng từ trong túi rơi xuống vỡ vụn.

Thẳng đến giờ nghỉ ngơi giữa trưa, tâm trạng bị nhấc lên cao cao kia của hắn mới bị rơi xuống đất.

Không giống như ngày bình thường, hôm nay Triệu Chính Nam không cùng những anh em khác đi về nhà, mà đổi hướng đi về phái nhà họ Tôn.

Từ lần trước Tôn Lan Hà náo loạn trước cổng nhà lão nhị nhà họ Triệu, trong làng không còn ai dám nhàn thoại truyền giữa cô cùng Triệu Chính Nam.

Vì tránh tị hiềm, hai người cũng mấy hôm không gặp.

Hôm nay hắn sẽ đến nhà họ Tôn, chỉ là vì muốn đưa cho con trai của Lưu Đại Mao hai quả trứng gà luộc.

Ngôi nhà của nhà họ Tôn ở gần núi Mông Đông, bên cạnh nhà họ không có mấy nhà, khoảng thời gian này lại càng quạnh quẽ.

Sợ bị người khác gặp được lại truyền ra một ít lời nói không dễ nghe, Triệu Chính Nam đi rất nhanh, khập khiễng vậy mà đi được như bay.

Lúc này, ở cách đó không xa trong rừng cây bỗng nhiên truyền ra một trận tiếng khóc, loáng thoáng không phải rất rõ ràng.

Triệu Chính Nam nghe được tiếng khóc, không biết vì sao lập tức dừng chân lại, hắn thay đổi phương hướng đi về phía rừng cây bên kia.

Theo khoảng cách dần dần kéo lại, hắn cũng thấy rõ người đang khóc thút thít là ai.

Tôn Lan Khê ngồi trên một cục đá lớn nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu, khoảng khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, cô gắt gao nắm lấy ngón tay không dám lại tiếp tục khóc nữa.

“Anh Chính Nam …”

Giọng của cô giống như tiếng kêu một con mèo con vẫn còn uống sữa, trong nhu nhược mang theo kiều mềm. Triệu Chính Nam trố mắt một cái chớp mắt.

“Sao cô ngồi đây khóc? Là ai bắt nạt cô?”

Biểu tình của hắn rất hung dữ, nhưng Tôn Lan Khê lại không sợ chút nào, ngược lại cô còn cảm thấy ấm áp. Cô vội vàng lắc đầu tỏ vẻ bản thân không bị ai bắt nạt.

Triệu Chính Nam là một tên nam thẳng, hắn đối với mấy thứ loanh quanh lòng vòng của đám con gái không quá hiểu biết. Hắn nhìn cặp mắt tràn đầy ủy khuất của cô hiện tại vẫn còn đang đẫm nước mắt, liền lấy trứng gà trong túi đưa qua, ma xui quỷ khiến lên tiếng nói: “Cô ăn một quả trứng gà đi, còn một quả khác cô cầm cho Tiểu Tảng giúp tôi.”

Tôn Lan Khê nhìn hắn rồi lại nhìn nhìn trứng gà, vành mắt không tự chủ được lại đỏ.

Một cô gái lại khóc ngay trước mặt mình, đổi lại là ai đều sẽ luống cuống tay chân. Triệu Chính Nam gãi gãi tóc ngắn trên đầu, hắn nhất thời nghĩ không ra nên dỗ dành người ta như thế nào,

Hắn ngồi xổm xuống,hập thấp thân thể, tầm mắt vừa bằng tầm mắt của Tôn Lan Khê, trong giọng nói còn mang theo một phần ôn nhu mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không nhận ra, “Cô thật ra nói cho tôi biết vì cái gì mà khóc? Cô nói ra tôi mới có thể giúp cô.”

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gần gũi tiếp xúc với đối phương như vậy, gần đến lỗi lỗ chân lông của đối phương cũng có thể nhìn đến rõ ràng, Tôn Lan Khê nhìn khuôn mặt đẹp của hắn, hit hít cái mũi nhỏ của mình, nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự nguyện ý giúp tôi sao?”

“Thật sự nguyện ý.” Triệu Chính Nam sợ cô không tin còn giơ hai ngón tay lên thề.

Động tác này của hắn làm cho Tôn Lan Khê nao nao, ngay sau đó vì tâm tư nhỏ của mình mà cảm thấy thẹn.

Anh Chính Nam tốt như vậy, liền tính mình thích anh ấy như thế nào, cũng không thể làm cho anh ấy vì mình mà bối rối…

“Tôi không có việc gì, tôi có thể tự giải quyết tốt vấn đề của mình, cảm ơn anh.” Vừa nói xong, Tôn Lan Khê đột nhiên đứng lên, nhanh như chớp chạy không còn bóng dáng.

“……” Triệu Chính Nam bị hành động của cô lúc kinh lúc rống làm cho không hiểu ra sao, trứng gà trong tay vẫn không đưa ra được, hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía nhà họ Tôn.

Khi hắn đi đến cửa nhà họ Tôn, vừa vặn đυ.ng tới Tôn Lan Hà từ trong đất làm việc trở về.

Hắn đem trứng gà giao cho đối phương đồng thời dặn dò nói: “Đại Mao là anh em cả đời của tôi, trong làng lan truyền những lời nói đó cô cũng đừng để ở trong lòng, nếu có chuyện gì giải quyết không được liền tới tìm tôi.”

Đối với Triệu Chính Nam, đáy lòng Tôn Lan Hà vô cùng cảm kích, nhưng vì suy nghĩ cho thanh danh của hắn, cô cảm thấy chính mình không thể lại liên lụy người ta, vì thế chỉ gật gật đầu cho có lệ xem như đã đồng ý rồi.

Hai người ngày thường không có gì giao thoa, Triệu Chính Nam biết rằng mình đã đưa xong trứng gà thì nên đi rồi, nhưng trong đầu hắn vẫn ám ảnh một khuôn mặt nhỏ trong mắt chứa đầy nước mắt của Tôn Lan Khê, làm như thế nào cũng không bỏ qua được.

Hắn đem vấn đề này của mình đổ lỗi cho lòng hiếu kỳ của mình quấy phá, do dự một cái chớp mắt cuối cùng vẫn hỏi ra khỏi miệng, “Lúc nãy tôi tới đây thấy em gái cô đang khóc trong rừng cây, là trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tôn Lan Hà là người thẳng tính, cô không đem Triệu Chính Nam là người ngoài, cũng liền không hề giấu giếm nói ra việc tư của Tôn Lan Khê, “Mẹ tôi tìm cho con bé một gia đình, nhưng hình như con bé không nhìn trúng người ta, nên cáu kỉnh mà thôi, không có việc gì, quá mấy ngày con bé chắc sẽ tốt lên thôi.”

“À…” Triệu Chính Nam nhấp môi mỏng, nói không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này, dù sao chính là loại tư vị chua lòm. Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ có đối tượng, cũng không yêu thầm qua ai, thế cho nên hắn căn bản không biết tâm trạng của mình đây là đang ghen tị.

Sau khi từ nhà họ Tôn đi về, hắn không về nhà mà trực tiếp đi ra ruộng lúa mạch, sự buồn bực đè ở đáy lòng hắn không có chỗ nào phát tiết, giống như hắn chỉ có thể làm việc mới có thể làm cho mình cảm giác thoải mái một chút.

Ruộng lúa mạch mênh mông bát ngát ánh vàng rực rỡ.

Thời gian này tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi. Triệu Chính Nam trở lại khu vực chính mình phụ trách, mới vừa vung lên lưỡi hái liền nghe được phía trước truyền ra thanh âm sột sột soạt soạt.

Hắn theo tiếng vọng đi qua đi, chỉ thấy một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng mờ mờ ảo ảo đang ở ruộng lúa mạch, nơi hắn đi đến tất cả lúa mạch đều đã được cắt xuống.

Trong thời gian nghỉ ngơi có người tăng ca làm việc là chuyện hết sức bình thường, nhưng người này lại làm việc của nhà hắn, này liền trở lên không bình thường……

Liên tưởng đến hôm trước lúa mạch trong phần nhà mình bị một kẻ thần bí cắt xuống, hiện tại trong lòng Triệu Chính Nam đã có đáp án. Hắn bước nhẹ chân đi đến phía sau bóng hình này, khi nhận rõ người này là ai, Triệu Chính Nam kinh ngạc lên tiếng nói: “Như thế nào lại là cậu?”

Từ hôm đó trong đầu Triệu Chính Nam phỏng đoán rất nhiều người làm việc này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc người này lại là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, hơn nữa lại là anh họ của Thẩm Thiên Bách.

Hắn vì cái gì muốn làm việc giúp nhà mình? Đến tột cùng hắn có mục đích gì?

Thời gian chỉ vài giây thôi, trong đầu Triệu Chính Nam đã toát ra vô số nghi vấn.

Thẩm Chi Sơ nguyên bản đang giành giật từng giây cắt lúa mạch, đến khi hắn nghe thấy có người hỏi mình muốn tránh thì đã chậm, may mắn năng lực ứng biến của hắn không tồi, chỉ một giây đã có thể khôi phục lại bình tĩnh trên mặt.

“Đồng chí Triệu, chào anh.”

Triệu Chính Nam nhìn vị thanh niên trí thức khiêm tốn có lễ đang đứng trước mặt mình đây, nhíu mày lên tiếng hỏi : “Vì sao cậu lại làm việc giúp nhà tôi?”

Vô duyên vô cớ xum xoe, phi gian tức đạo.

Vì thanh danh của Điềm Điềm, trước khi quyết định hỗ trợ Thẩm Chi Sơ đã nghĩ kỹ một cái cớ rối, hắn nhìn chằm chằm cái chân bị thương kia của Triệu Chính Nam, giọng nói rất chân thành, “Gần đây tôi chú ý thấy cái chân của anh giống như bị thương, thân thể anh cả Triệu cũng không được tốt lắm, liền nghĩ nếu mình có năng lực liền giúp đỡ mọi người một phen, rốt cuộc nhà họ Triệu đã từng có ân với ông nội tôi.”

Triệu Chính Nam nghe câu giải thích của hắn, đầu tiên là xuy một cái rồi cười, ngay sau đó lại tức giận nói : “Thật là cảm ơn tấm lòng của đồng chí Thẩm đay, về sau công việc của nhà chúng tôi không cần đồng chí phải tới làm, đồng chí quản lý tốt địa bàn của mình là được.”

Lúc ở Kinh Thị, Thẩm Chi Sơ chính là người nói một không hai trước mặt những người khác, hiện giờ hắn lại bị một thanh niên tuổi tác không sai biệt lắm với mình ghét bỏ, cái này làm cho trong lòng hắn ít nhiều có chút không thoải mái.

Nhưng trong đầu nghĩ đến Điềm Điềm mỗi ngày đều phải đứng dưới mặt trời chói chang làm việc, hắn chỉ có thể thu lại lệ khí quan thân, bắt đầu giả ngu giả ngơ, “Anh không cần khách khí với tôi, chỗ này còn một chút liền làm xong rồi, chờ tôi làm xong chúng ta lại nói chuyện.”

Nói xong, hắn liền cong lưng vung lên lưỡi hái tiếp tục cắt lúa mạch, trực tiếp đem đối phương trở thành người trong suốt.