Chương 27

“……” Hai tay Triệu Chính Nam chống nạnh, nhất thời hắn không rõ người này là khờ thật hay vẫn là giả ngốc, hắn ngẩng đầu híp lại hai mắt nhìn nhìn mặt trời nóng rát trên đầu, cuối cùng quyết định nếu đồ ngốc này thích làm việc như vậy tùy hắn đi thôi.

Dù sao nhà họ Thẩm không có một kẻ tốt. Liền tính tên thanh niên trí thức này có làm xong tất cả rồi, thì hắn cũng sẽ không cảm kích!

*

Lúc này, một đầu khác của đồn điền.

Lý Anh mang theo Triệu Miêu Miêu bệnh nặng chưa khỏi hẳn đáng thương hề hề ngồi ở nhà chính nhà họ Thẩm, bà ta giống như muốn nói lại thôi, bộ dáng thoạt nhìn chính là tâm sự đầy bụng.

Vương Tiểu Vân ngồi ở trên ghế đối diện với hai mẹ con Triệu Miêu Miêu, cả người ở trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Biết có một số việc chung quy tránh không khỏi, Vương Tiểu Vân liền chủ động mở miệng hỏi: “Hai người hôm nay tới, có chuyện gì sao?”

Thái độ của bà ta lãnh đạm lại xa cách, cái này làm cho trong lòng Lý Anh bất ổn, Lý Anh quét mắt nhìn chúng quanh thấy rằng tất cả nam nhân nhà họ Thẩm đều không ở nhà, liền lên tiếng hỏi lại : “Như thế nào chỉ có mình bà ở nhà? Anh Viễn Chinh cùng Thiên Bách đâu?”

“Bà hỏi bọn họ làm cái gì? Có việc gì có thể nói với tôi, tôi có thể làm chủ.” Vương Tiểu Vân đã sớm nghe đồn về việc Triệu Miêu Miêu bị Điền Nhị huỷ hoại trong sạch, trước đây bà đã không thích người nhà họ Triệu, hiện giờ lại càng thêm không thích.

Cô gái này thế nhưng còn muốn gả cho con trai bà ta, đúng thật là không biết xấu hổ.

Lý Anh bị Vương Tiểu Vẫn dỗi đến sửng sốt, nghĩ đến chính sự quan trọng, bà ta không còn biện pháp nào chỉ có thể tiếp tục cụp mi rũ mắt nói chuyện.

Ngồi ở một bên Triệu Miêu Miêu đem hết thảy mọi việc xem ở trong mắt, cô ta vốn đã nóng lòng, hiện tại cả người đều mau nổi giận đến không kìm được. Cô ta nghĩ đến dặn dò của bác sĩ Da, liền lập tức áp xuống lửa giận, thay mẹ mình trả lời : “Thím Vân, hôm nay cháu đến vì việc kên hôn giữa cháu và anh Thiên Bách, những người khác trong nhà đâu ạ?”

Mắt thấy một trương giấy cửa sổ cứ như vậy bị đâm thủng, Vương Tiểu Vân cũng không hề nhẫn nại, bà ta chửi ầm lên: “Việc kết hôn gì? Nhà họ Thẩm tôi là gia đình đứng đắn, cô một đứa con gái tàn hoa bại liễu bị đàn ông sờ xoạng toàn bộ rồi còn mơ tưởng gả vào nhà tôi? Cô không chê mất mặt xấu hổ, thì nhà họ Thẩm tôi còn muốn mặt đâu!”

Cho tới giờ phút này, Triệu Miêu Miêu còn không biết chi tiết mình được cứu lên ngày đó như thế nào, hiện giờ cô ta nghe Vương Tiểu Vân bẩn thỉu mình như vậy cũng đâm ra sốt ruột, “Tôi chỉ bị con trai thím xem rồi sờ soạng qua, như thế nào sẽ là tàn hoa bại liễu? Thím cũng là phụ nữ, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?”

Nếu không phải không có biện pháp, cô ta mới không tới nơi này để bị khinh bỉ đâu!

Triệu Miêu Miêu dám chống đối như vậy, đơn giản vì cô ta biết, trong nhà này người đứng đầu là Thẩm Viễn Chinh, liền tính Vương Tiểu Vân ngang ngược táo bạo như thế nào cũng không được tính. Vương Tiểu Vân căn bản không lay chuyển được hai cha con nhà họ Thẩm.

Mà Vương Tiểu Vân bị Triệu Miêu Miêu dỗi đến sửng sốt sửng sốt, bà ta tức khắc lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được, sắc mặt cũng trướng đến đỏ hồng, “Cô không nghĩ muốn mặt cũng đừng liên lụy đến con trai tôi! Cô còn dám nói lung tung tôi xé miệng cô ra!”

Vào lúc hai ban tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, hai cha con nhà họ Thẩm xách theo lưỡi hái từ bên ngoài đã trở lại.

Từ một thầy giáo tiểu học ngăn lặp biến thành một anh nông dân mỗi ngày phải xuống đất làm việc nhà nông, trong khoảng thời gian này Thẩm Thiên Bách biến hóa cực lớn.

Một khắc kia, khi Triệu Miêu Miêu nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy bản thân ủy khuất cực kỳ!

Cô ta rơi vào trong bẫy rập bị thương, người nam nhân này giống như không biết gì, căn bản không lộ mặt lúc nào.

Mẹ cô tìm người tiện thể nhắn cho hắn, hắn vẫn luôn trốn tránh, liền đảm đương cơ bản nhất của một người đàn ông hắn cũng không có.

Hiện tại cô ta nghĩ lại, trước đó người nam nhân này nói ra những lời thề thốt tốt đẹp với cô ta rốt cuộc tính là cái gì?

Nếu hôm nay nhà họ Thẩm không cho cô ta một câu trả lời chắc chắn, cô ta cũng sẽ không đi!

“Anh Thiên Bách, em bị thương, anh vì sao không đến thăm em?”

Khi nhìn thấy hai mẹ con Triệu Miêu Miêu, cha con nhà họ Thẩm rõ ràng sửng sốt, Thẩm Thiên Bách đối diện với cặp mắt che phủ đầy nước mắt của Triệu Miêu Miêu, không khỏi có chút chột dạ.

Một bên là sự phản đối của mẹ hắn, một bên là người yêu thúc giục kết hoon, hắn thật sự khó lựa chọn nên nghe theo ai.

Đối mặt với nghi ngờ của Triệu Miêu Miêu, hắn ra vẻ kinh ngạc, lên tiếng: “Em làm sao vậy?

nàng nghi ngờ, hắn ra vẻ kinh ngạc trạng, “Em làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Mau để cho anh xem em bị thương chỗ nào?”

Hai mẹ con nhà họ Triệu không phải kẻ ngốc, làm sao không nhìn ra được hắn đang làm bộ làm tịch. Triệu Miêu Miêu không hề chớp mắt nhìn hắn, cảm xúc bị phẫn chậm rãi từ đáy lòng tràn đi lên.

“Anh Thiên Bách, em mang thai.”

“Cô nói cái gì? Cô mang thai con của ai?”

“Miêu Miêu, em nói là thật sự?”

Tiếng nói của Vương Tiểu Vân so Thẩm Thiên Bách nhanh hơn một bước, bà ta ngạnh cổ lên mắng Triệu Miêu Miêu: “Cô nếu có thai cũng là con hoang của Điền Nhị, đừng nghĩ đổ lên người Thiên Bách nhà tôi. Lại nói, ngày đó cô bị rơi xuống hố bị thương nặng như vậy, liền tính mang thai Na Tra cũng không có khả năng giữ lại được, cái loại hồ ly như cô chính là muốn cài bẫy con trai tôi!”

Bởi vì Điền Nhị chủ động báo công an chứng minh trong sạch, cho nên hiện tại trong toàn bộ đồn điền phần lớn mọi người đều nghĩ rằng hắn là người vô tội, nên không có ai bàn luận chuyện này nơi đông người. Tất cả bọn họ chính là đang chờ đợi kết quả. Hơn nữa Lý Anh bọn họ cố tình giấu giếm, do đó Triệu Miêu Miêu là người duy nhất không biết rõ những gì mình đã trải qua khi được cứu lên.

Hơn nữa hiện tại toàn bộ tâm tư của cô ta đều ở trên bụng, cũng liền không đi hỏi thăm là ai đã cứu cô ta lên.

Nghe được cái tên “Điền Nhị”, Triệu Miêu Miêu nghi hoặc nhíu mày, “Cái gì Điền Nhị? Tôi mang thai cùng Điền Nhị có quan hệ gì? Lời này của thím có ý gì?”

Vương Tiểu Vân cho rằng Triệu Miêu Miêu đang giả bộ hồ đồ, mí mắt vừa lật hừ lạnh nói: “Dù sao cái thai trong bụng cô không chừng là con hoang của ai đó, tưởng ăn vạ nhà tôi không có cửa đâu! Cô thức thời một chút thì nhanh lăn đi!”

Chưa kết hôn đã có con vốn dĩ liền không phải một việc sáng sủa gì, bây giờ Triệu Miêu Miêu còn nghe từng câu “Con hoang”, tâm cô ta đau đớn như bị dào cắt.

Cô ta chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ lưu lạc đến kết cục như vậy, thấy Thẩm Thiên Bách vẫn không tỏ thái độ như cũ, cô ta cắn chặt hàm răng quay ra hỏi hắn ta : “Mẹ anh cho rằng con của chúng ta là con hoang, anh cứ ngồi nghe như vậy?”

“Miêu Miêu, anh…” Thẩm Thiên Bách rất muốn ôm người vào trong lòng ngực an ủi, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ như vậy chứ không dám làm trò gì trước mặt Vương Tiểu Vân.

Đảo không phải hắn sợ mẹ hắn, mà là đời trước mẹ hắn bị Triệu Đào Hoa tr·a t·ấn hơn nửa đời còn lại, bà ấy thật sự rất đáng thương. Đời này hắn muốn hiếu kính bà ấy cho tốt, không nghĩ lại làm cho bà ấy lại bởi vì hắn mà cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Thấy nam nhân này yếu đuối như vậy, Triệu Miêu Miêu thực hối hận lúc trước mình đã xảy ra quan hệ với hắn, nếu không phải thật sự không có biện pháp khác, cô ta cũng không đến mức chịu phần uất ức này.

Người nhà họ Triệu cô ta tính tình đều quyết liệt, tuy rằng ngày thường cô ta biểu hiện rất ôn nhu, nhưng đến lúc cần động lại có khả năng hủy trời diệt đất.

“Thẩm Thiên Bách, hôm nay người nhà họ Thẩm nhà anh cần thiết cho tôi một câu nói chắc chắn, bằng không tôi liền đi cách ủy tố cáo anh cưỡиɠ ɠiαи tôi, tôi sống không được thì anh cũng đừng nghĩ sống tốt.”

Thời buổi này tội cưỡ.ng gi.an là muốn b·ắn ch·ết, bà người nhà họ Thẩm nháy mắt liền không bình tĩnh!

“Miêu Miêu, sao em lại như vậy?” Thẩm Thiên Bách ngơ ngẩn nhìn về phía Triệu Miêu Miêu, hắn có chút không thể tin được cô gái đã từng ôn nhu với mình như vậy lại có thể nói ra được loại lợi nói này.

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến bộ dáng của Triệu Miêu Miêu đời trước lúc cô ta cầm d.ao chém chồng mình, lúc này đây hắn không thể không tin cô ta thật sự có thể làm ra được loại sự tình này…

Chẳng qua lúc này đây, cô ta đem loại hành động tàn nhẫn đó dùng ở trên ngời hắn mà thôi.

Lời nói uy hϊếp này của Triệu Miêu Miêu quả thật làm cho Vương Tiểu Vân tức giận đến mức thiếu chút nữa máu không lên được não, bà ta lập tức muốn tiến lên đánh người, trong miệng không quên mắng ra những lời ác độc nhất, may mắn Lý Anh cực kỳ nhạy bén, bà ta đem con gái kéo đến một bên mới khiến cho Triệu Miêu Miêu không bị thương.

Vẫn luôn ở bên cạnh không nói chuyện, lúc này Thẩm Viễn Chinh rốt cuộc chịu không nổi chướng khí mù mịt trong phòng, ông ta đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng nói, “Vương Tiểu Vân bà câm miệng, bà cút vào nhà cho tôi đi!”

Vương Tiểu Vân quay thân lại nhìn thấy gương mặt đen của nam nhân nhà mình, bà ta sợ tới mức rụt cổ, vài lần muốn nói lại thôi, sau đó chính là cực kỳ không tình nguyện phải đi vào trong phòng.

Sau đó rất nhanh, trong nhà chính nhà họ Thẩm lại khôi phục lại anh tĩnh, yên lặng đến có chút áp lực.

Người trước tiên đánh vỡ phần áp lực này vẫn là Thẩm Viễn Chinh, trên mặt ông ta vẫn mang vẻ tức giận, nhưng ông ta cố gắng hạ thấp tư thái của mình xuống, bắt đầu lên tiếng : “Chị dâu hai nhà họ Triệu, mấy lợi nói của vị kia nhà tôi mong chị đừng để trong lòng, có vấn đề gì chúng ta giải quyết, nhưng ngàn vạn đừng bởi vì bọn nhỏ mà tức giận hỏng thân mình.”

Hiện giờ không có Vương Tiểu Vân ở chỗ này chướng mắt, khỏa khí của Lý Anh giảm xuống không ít. Tục ngữ nói việc xấu trong nhà không thể khoe ra bên ngoài, hôm nay bà ta cùng Triệu Miêu Miêu gạt nam nhân trong nhà mình đi tới nơi này, cũng là hy vọng có thể đem chuyện này lặng lẽ giải quyết thật tốt. Nếu được như vậy đối với cả hai bên đều hữu ích, hai mẹ con bà ta căn bản không nghĩ tới vừa vào đến đây mũi lại dính đầy tro bụi…

Nghĩ đến việc lớn kết hôn của con gái mình còn cần giải quyết, ta ta cũng không tiếp tục cãi cọ ầm ĩ, mà tự cho mình nói đạo lý.

“Anh Viễn Chinh, việc Miêu Miêu mang thai tôi còn chưa nói cho lão nhị nhà tôi, nếu ông ấy biết, phỏng chừng Thiên Bách nhà anh có thể thiếu cánh tay hoặc mất một đoạn chân rồi. Nhưng anh xem, Vương Tiểu Vân nói những lời đó là kiểu gì? Nếu bên nhà anh vẫn có thái độ như thế này, tôi chỉ có thể đi tìm lãnh đạo trong thôn tới giải quyết vấn đề này mà thôi.”

Đây chính là uy h·iếp một cách chói lọi, làm cho sắc mặt của Thẩm Viễn Chinh hơi đổi. Sau một lúc lâu trầm mặc, ông ta mới quay sang hỏi Thẩm Thiên Bách còn đang thối một khuôn mặt ngồi ở một bên, “Nếu mày vẫn là một thằng đàn ông nhất định phải gánh vác sai lầm mình phạm phải, hiện tại Miêu Miêu mang thai đứa con của mày, mày có tính toán gì không?”