Chương 28

Trước ngày hôm nay, Thẩm Thiên Bách vẫn luôn cho rằng Triệu Miêu Miêu là người phù hợp nhất của mình, chẳng sợ ở bên ngoài truyền ra tai tiếng của cô ta với Điền Nhị hắn cũng không đi so đo.

Liền tính mẹ hắn không đồng ý hai người bọn hắn ở bên nhau, hắn cũng vẫn luôn ở theo lý cố gắng, chỉ hy vọng bọn họ mẹ chồng con dâu có thể quan hệ hòa hợp, đến lúc đó có thể hoà bình ở chung.

Chính là vừa mới đây, cô ta thế nhưng lại nảy sinh uy h.iếp hắn một cách ác độc như vậy?

Hắn bỗng nhiên có loại yêu lầm…

“Cha, cha nói chuyện này làm thế nào? Tất cả con đều nghe cha.”

Triệu Miêu Miêu nghe hắn trả lời chỉ cảm thấy cả người rét run, một trái tim chân thành của cô ta xem như hoàn toàn bị lạnh thấu, nghĩ đến đứa con trong bụng mình cùng tương lại của mình, cô ta chỉ có thể cắn chặt môi đem toàn bộ ủy khuất của bản thân nuốt vào trong bụng, không tiếp tục phát tiết cảm xúc.

Thẩm Viễn Chinh yên lặng nhìn bọn họ, trầm tư một cái chớp mắt quyết định nói: “Thiên Bách, ngày mai mày cùng tao cùng đi đến nhà họ Triệu cầu hôn đi.”

Ngày hôm sau.

Nhà họ Thẩm đến nhà Triệu Miêu Miêu cầu hôn đã truyền khắp làng trên xóm dưới, mọi người nói gì cũng có, tất cả đều là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Nhà lão nhị cùng nhà lão tứ nhà họ Triệu chỉ cách một bức tường, vì vậy vào lúc nhà họ Thẩm tới cửa, Chu Minh Lan liền nhìn thấy. Bà hận không thể đi làm ồn áo, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy nếu làm như vậy quá hạ giá bản thân cùng gia đình, vì thế chạy đến phòng của lão thái thái lải nhải đi.

Tiền Bảo Như chỉ nâng lên mí mắt nhìn Chu Minh Lan một cái, sau đó tiếp tục chơi hoa bài trong tay không lên tiếng.

Chu Minh Lan thấy thế một mông ngồi vào mép giường, trong giọng nói hàm chứa oán trách nhè nhẹ, “Mẹ, mẹ lúc trước không phải đã nói không cho Triệu Miêu Miêu gả vào nhà họ Thẩm sao? Mẹ xem, hôm nay nhà bọn họ đến cầu hôn, mẹ nói chuyện cũng phải giữ lợi a…”

Thấy con dâu nghi ngờ uy nghiêm của mình, Tiền Bảo Như buông bài trong tay trừng mắt nhìn qua đi, “Con nhóc Miêu Miêu kia mang thai, con không cho nó gả chồng chẳng lẽ muốn nuooi con cho con bé đó?”

“Gì? Con bé đó mang thai?!” Chu Minh Lan thiếu chút nữa kinh ngạc đến rớt cằm.

“ n, phòng của mẹ cùng phòng nhà bọn họ không cách âm, trong lúc vô ý nghe được.” Tiền Bảo Như tin tưởng cô con dâu này nhà mình có hận nhà lão nhị như thế nào cũng không đem loại sự tình này truyền ra ngoài, vì vậy bà cũng không gạt Chu Minh Lan..

Chu Minh Lan nghe xong nháy mắt trầm mặc, ngay sau đó giống như kiến bò trên chảo nóng, chưa nói hai câu liền chạy……

Năm phút sau, bà ngồi trong phòng của Triệu Đào Hoa, cứ thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm con gái, làm cho Triệu Đào Hoa bị nhìn đến tim nhảy thẳng thình thịch.

“Mẹ, đây là sao?” Chẳng lẽ mẹ cô xem cách vách cầu hôn chịu kí©h thí©ɧ?

Chu Minh Lan nhìn khuôn mặt nhỏ phù dung của con gái, nghiêm túc hỏi : “Đào Hoa, con nói thật với mẹ, lúc trước khi con cùng Thẩm Thiên Bách yêu đương có hay không.. Có bị hắn chiếm tiện nghi hay không?”

“A? Đương nhiên không có.” Nội dung trong sách cùng trong trí nhớ của nguyên thân đều không ghi lại việc này, vì vậy cô có thể khẳng định việc này không có.

“Thật không có?”

“Đúng vậy, thật không có!”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Chu Minh Lan vỗ vỗ ngực, cảm giác một lòng nhắc tới cổ họng kia rốt cuộc rơi xuống. “Mẹ chính là tùy tiện hỏi hỏi, con bận việc của mình đi, mẹ đi ra ngoài.”

Thấy mẹ mình tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng, Triệu Đào Hoa nhẹ nhàng nhướng mày cẩn thận nhớ lại nội dung trong sách một lần nữa, lại không nghĩ ra được bất cứ tin tức gì hữu dụng, vì thế chỉ có thể đem nghi ngờ để sang một bên, tiếp tục đùa nghịch vại dứng trứng gà trong tay.

Sáng sớm ngày hôm nay, con gà rừng kia của cô lại đẻ trứng!

Lần này nó đẻ mười hai quả!

Quả thật đem cả nhà nhà cô mừng rỡ quá sức, Tiền Bảo Như còn đặt tên cho con gà này, “bảo bối già”, là cách nói của người Đông Bắc, dành cho đứa bé nhỏ nhất trong nhà.

Có thể thấy được trình độ nó được sủng ái cao bao nhiêu.

Hiện giờ trong nhà đã có “Gà vàng”, Chu Minh Lan cẩn thận dặn dò từng người trong nhà một lần mới yên tâm.

Trứng gà vẫn do Triệu Đào Hoa quản lý, nghĩ đến về sau có thể thực hiện việc ăn trứng tự do, khóe môi cô giơ lên, liền tính cách vách cầu hôn cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của cô lúc này.

……

Đông Bắc bước vào tháng mười, gió thu hiu quạnh.

Thu hoạch vụ thu ở Đồn điền Đông Sơn Truân đã gần kết thúc.

Gần đây việc người dân trong đồn điền lan truyền nhiều nhất chính là hôn sự của Thẩm Thiên Bách cùng Triệu Miêu Miêu. Hai người này kết hôn vội vàng, ngày kết hôn đã được quyết định vào giữa tháng này.

Điền Nhị bên kia đã bị đồng chí công an điều tra rõ ràng, tuy rằng hắn cùng Triệu Miêu Miêu trong sạch, nhưng vẫn có người ở sau lưng nghị luận việc này, cái này làm cho một việc vui mừng êm đẹp như kết hôn bị môt tầng tro bụi bịt kín có lau thế nào cũng lau không xong.

Trải qua trong khoảng thời gian này vất vả lao động, người trong đồn điền đều lấy mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ gầy xuống một vòng, hơn nữa còn bị phơi nắng đến đen. Nhưng trong đó lại không bao gồm một nhà Triệu Đào Hoa cùng Thẩm Chi Sơ.

Liền lấy Triệu Chính Nam tới nói, tuy rằng chân hắn còn có chút khập khiễng, nhưng cả người lại béo hơn so với trước kia một ít, nếu không phải mọi người đều tận mắt nhìn thấy hắn mỗi ngày làm việc trong đất, thì không chừng sẽ cho rằng hắn đã đi chỗ nào đó lười biếng đâu.

Trải qua mấy ngày nay nỗ lực lao động, năm nay Triệu gia kiếm công điểm nhiều hơn so với năm trước gấp đôi, người vui mừng nhất trong nhà chính là Chu Minh Lan. Vì để cho cả nhà có thể bồi bổ thân thể sau khi bỏ ra sức lao động một vụ thu hoạch bà còn cố ý lấy tiền đưa cho Triệu Đào Hoa để cô đi vào trong huyện mua chút thịt mỡ mang về làm mấy món ăn dính dầu mỡ ăn.

Trong không gian của Triệu Đào Hoa còn có sẵn thịt heo, nhưng cô vẫn luôn không tìm thấy cớ lấy ra tới, hiện giờ mẹ cô lại để cho cô lấy tiền đi mua thịt, cô lập tức nhận lấy tiền, cười đến mi mắt cong cong.

Ở đồn điền Đông Sơn, mỗi tuần đều sẽ có hai chuyến xe khách đi trong huyện, vừa vặn hôm nay liền có một chuyến. Triệu Đào Hoa trong túi có tiền, mỹ tư tư trên mặt đất bước lên xe khách.

Thời buổi này không vài mấy người nguyện ý bỏ tiền ra tiền ngồi xe, vì vậy trên xe, hành khách cũng không phải rất nhiều. Trều Đào Hoa tùy tiện tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, đến khi xe chuẩn bị chạy mới lại có người lên xe.

Trong sự ồn ào của xe khách còn có mùi dầu diesel dày đặc, cái vị này làm cho Triệu Đào Hoa không khỏi nhíu mày, có chút hối hận đã bước lên chiếc xe nay, so với tốc độ cô càng để ý vấn đề thoải mái khi ngồi xe. Ở niên đại này ngồi xe khách còn không thoải mái bằng ngồi xe bò đâu.

Lúc này, một mùi hương tươi mát thổi qua mũi, làm cho Triệu Đào Hoa không tự giác được năng mắt lên, vừa lúc nhìn thấy cặp mặt mang cười của Thẩm Chi Sơ.

“Đồng chí, nơi này có người ngồi không?” Hắn chỉ chỉ vị trí bên cạnh cô, giọng điệu kia làm cho người ngoài cảm thấy bọn họ không thân quen nhau.

Triệu Đào Hoa nhịn cười, cố ý xụ mặt tỏ ra cao lãnh nói: “Không ai, đồng chí ngồi đi.”

Thẩm Chi Sơ được mệnh lệnh lập tức ngồi xuống, đuôi mắt không tự chủ được mà nhìn ngó sang bên cạnh, cả người đều có chút lâng lâng.

Hai người cực kỳ ăn ý mà không ai nói gì nữa, chỉ có một loại ái muội như có như không nhẹ nhàng quanh quẩn giữa hai người bọn họ.

Vì ô tô khởi động, mùi dầu diesel trong xe càng ngày càng nặng, Triệu Đào Hoa rốt cuộc chịu không nổi mùi này, liền dùng hai tay che kín miệng mũi.

Thẩm Chi Sơ vẫn luôn ở chú ý tới toàn bộ động tĩnh của cô, hắn thấy cô làm như vậy liền bất chấp ánh mắt của người khác đưa ấm nước quân dụng luôn mang theo bên người của mình.

“Đây, cô uống chút nước đi.”

Đầu tiên mắt Triệu Đào Hoa nhìn quanh bốn phía, thấy không ai nhìn về phía bọn họ bên này, lúc này cô mới nhận lấy ấm nước của Thẩm Chi Sơ, nhịn xuỗng xúc động muốn n.ôn m.ửa, lên tiếng nói “Cảm ơn”.

Sợ cô ghét bỏ, hắn lại nói bổ sung: “Trước khi ra cửa trước tôi đã dùng nước rửa qua, còn chưa có dùng.”

Câu này xem như đánh mất một tia băn khoăn cuối cùng của Triệu Đào Hoa, cô vặn nắp ra, một ngụm nước giếng mắt lạnh chậm rãi chảy vào trong dạ dày, nháy mắt sự khó chịu nghẹn trọng ngực thoải mái hơn rất nhiều…

Đúng lúc này, Thẩm Chi Sơ lại từ trong túi quần móc ra một chiếc khăn tay sạch sẽ lặng lẽ nhét vào trong tay Triệu Đào Hoa, rồi thấp giọng nói : “Cô dùng nó thấm nước lau lau trán, như vậy có thể thoải mái một ít.”

Nếu không phải quan hệ của bọn họ yêu cầu tránh nghi ngờ, hắn quả thật muốn tự tay làm thay cô những việc này.

Đáng tiếc, hiện tại hắn còn không có tư cách làm như vậy……

Triệu Đào Hoa một tay cầm ấm nước một tay nắm lấy khăn tay, trố mắt nhìn hắn, bỗng nhiên có một loại cảm giác không rõ chậm rãi bò lên trong lòng…

Từ đồn điền Đông Sơn Truân trong huyện cần ngồi xe hơn một giờ, đoạn đường này may mắn có bình nước cùng chiếc khăn tay của Thẩm Chi Sơ nên Triệu Đào Hoa mới không bị say xe.

Đợi đến khi toàn bộ người trên xe lục tục xuống xe, Triệu Đào Hoa cùng Thẩm Chi Sơ không nhanh không chậm mà trước sau bước xuống.

Bọn họ đi vào một ngõ nhỏ yên lặng, Triệu Đào Hoa lúc này mới thoải mái nói chuyện, lên tiếng hỏi hắn : “Anh tới trong huyện làm gì nha? Là có đồ vật muốn mua sao?”

“ n, mua chút đồ vật còn lấy túi đồ được gửi bưu điện.” Hai tay Thẩm Chi Sơ cắm túi, người đứng thẳng tắp trước mặt Triệu Đào Hoa. Thân thể cao lớn của hắn che đậy trước cô, làm cho cô có vẻ càng thêm nhỏ xinh.

Hắn rất tò mò hôm nay cô tới trong huyện vì cái gì?

“Tôi muốn đi dạo thị trường bên kia.” Triệu Đào Hoa không nói cho hắn tình hình thực tế, đoán hắn sẽ không đi, vì vậy cô liền không khách khí hỏi: “Anh muốn đi sao? ”

Cặp mắt hạnh đầy nước của cô lúc chăm chú nhìn vào người khác quả thật có một loại ma lực mà cô không biết, làm cho có người động tâm, muốn ngừng mà không được.

Thẩm Chi Sơ nhìn lại cô, chỉ cảm thấy trái tim mình lại chạy hoang rồi…

Lúc này thị trường xem như là chợ đen, Thẩm Chi Sơ sợ một mình cô đi sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý nói : “Vừa lúc tôi cũng phải đi thị trường, chúng ta cùng đi đi.”

“……” Lời mời là chính mình đưa ra, Triệu Đào Hoa sờ lên chóp mũi chỉ có thể để cho hắn đi theo cùng mình.

Hai người quen biết gần 20 năm, đây là lần đầu tiên ở trong thế giới hiện thực xuyên qua đám người sóng vai mà đi.

Triệu Đào Hoa ở trong lòng yên lặng cảm thán, bỗng nhiên phát hiện duyên phận bọn họ thật đúng là kỳ diệu, giống như vận mệnh chú định một đường dây nhìn không rõ đang lôi kéo lẫn nhau, cái này làm cho cô lập tức liên tưởng đến tơ hồng của Nguyệt Lão…

Nháy mắt, cả người Triệu Đào Hoa bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Cô vội vàng lắc đầu, ý đồ đem cái liên tưởng bát nháo này ném rớt.

Vì không để cho người khác nhận ra tới, hôm nay Triệu Đào Hoa ra cửa còn cố ý quàng một cái khăn đỏ, che khuất nửa bên mặt, trải qua một trận dọa này, khuôn mặt nhỏ dấu dưới khăn chỉ dám lộ ra một đôi mắt ngập nước.