Chương 32

Thấy hắn không nhắc đến tê của Thẩm Chi Sơ, Triệu Đào Hoa cũng giả vờ không biết không tiếp tục tra hỏi hắn.

Uống xong nước đường, lại lột ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, cô chỉ cảm thấy trong lòng ngọt tư tư.

Triệu Chính Nam thấy cô lại ăn đường lại uống nước, sắc mặt trở nên càng ngày càng đen, trong lòng quyết định từ ngày mai bắt đầu nhất định phải chuẩn bị nhiều hơn một bình nước, chuyên môn dự trữ cho con nhóc này uống, tuyệt đối không cho cái tên Thẩm Chi Sơ kia có bất luận cơ hội nào xum xoe.

Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Triệu Đào Hoa cảm thấy sau khi bản thân ăn qua kẹo, bụng giống như không còn đau như vậy. Cô thu dọn công cụ lao động, dưới sự thúc giục nhiều lần của Triệu Chính Nam liền về nhà đi.

Trong nhà trừ bỏ lão thái thái không có ai ở nhà, cô trở lại trong phòng mình nằm ở trên giường đất lăn qua lộn lại, như thế nào đều ngủ không yên. Trong đầu óc toàn bộ đều là suy nghĩ về ấm nước đường cùng kẹo sữa thỏ trắng trong túi.

Nếu hôm nay đổi lại là người khác cho cô mấy thứ này cô nhất định sẽ cho rằng đối phương chính là đang yêu thầm chính mình mới hành động như vậy, nhưng Thẩm Chi Sơ…… Cô cảm thấy hắn chắc chỉ coi cô giống như một cô em gái thôi.

Rốt cuộc bọn họ đã từng gặp nhau trong mơ, hắn vẫn luôn ôn nhu với cô, mặc kệ cô gặp phải khó khăn gì tâm sự cùng hắn, hắn đều sẽ nghe rất nghiêm túc. Bao gồm thời niên thiếu khi cô yêu thầm học trưởng trong trường, hắn cũng đều biết tên họ người ta. Cô thật sự không nhìn ra được hắn có một chút ý nghĩ chiếm hữu mình.

Cho nên, gần đây hắn đối xử tốt với cô, cô chỉ cho rằng hắn đơn giản chi coi cô như người bạn hàng xóm từ nhỏ mà thôi.

Sau khi nghĩ thông suốt, Triệu Đào Hoa đang nhíu chặt giữa mày rốt cuộc giãn ra, cũng dần dần có buồn ngủ, cô chậm rãi khép mắt lại, làm một giấc mơ cực kỳ đẹp..

Một giấc ngủ này, Triệu Đào Hoa ngủ thẳng đến khi trời tối sâu mới tỉnh.

Người nhà họ Triệu đang ở trong nhà nhà chính, Tiền Bảo Như cùng hai vợ chồng lão Tứ đang ngồi nói chuyện về việc kết hôn của Triệu Miêu Miêu. Lão thái thái bảo con trai đổ cho mình môt ấm nước ấm, vừa uống nước vừa nghe Chu Minh Lan ngồi chỗ kia oán niệm.

“Mọi người muốn đi liền đi, dù sao con cũng không đi, con cùng Đào Hoa đều không đi. Ăn cơm nhà họ Thẩm con quả thực sợ bị sặc chết.”

Thấy bà vợ mình làm trò trước mặt mẹ già nhà mình, nói đến trắng ra như vậy, lão tứ nhà họ Triệu cho bà vợ mình một ánh mắt, ý đồ để cho đối phương nhìn đến ám chỉ của mình đừng nói nữa.

Đáng tiếc Chu Minh Lan là người không chê việc lớn, bà trừng mắt nhìn lại hắn, lập tức giận chó đánh mèo nói : “Ông nháy mắt làm cái gì? Nếu bị rút gân liền nhanh đi tìm bác sĩ đi.”

“……” Lão Tứ nhà họ Triệu ngoài sợ mẹ mình chính là sợ vợ mình, hắn chép chép miệng, không dám lại có động tác nhỏ.

Đến khi Triệu Đào Hoa từ trong phòng mình ra tới, nhìn đến chính là một màn này.

Cô nhạy bén cảm giác được trong không khí có chút xấu hổ, đáy mắt hiện lên một chút nghi hoặc, nhưng cô vẫn cười khanh khách làm cho không khí trong phòng trở lên sinh động hơn, “Mọi người đang nói chuyện gì đâu? Sao náo nhiệt như vậy?”

Việc kết hôn của Triệu Miêu Miêu cùng Thẩm Thiên Bách đã sớm truyền khắp làng trên xóm dưới, cũng không phải chuyện bí mật gì.

Tiền Bảo Như nhìn về phía cháu gái nhỏ mình yêu thương nhất, trên mặt lộ ra tươi cười, “Mấy hôm nữa em gái cháu kết hôn, cháu tính toán sao?”

Nguyên thân chỉ có một cô em gái, chính là Triệu Miêu Miêu, lông mày Triệu Đào Hoa hơi nhấc, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, “Đương nhiên muốn đi a, người họ Triệu chúng ta vỗn dĩ đã ít người, con không đi chẳng phải càng thiếu sao?”

“Đi gì mà đi! Triệu Miêu Miêu cạy góc tường của con, con còn đi, sao con lại vô tâm không phổi như vậy đâu!” Chu Minh Lan “Đằng” đến một cái, từ trên ghế đứng lên, bà hoàn toàn không nghĩ tới con gái nhỏ của mình thế nhưng lại tính toán đi tham gia tiệc cưới.

Thấy mẹ mình nóng nảy, Triệu Đào Hoa cười khúc khích, căn bản không đem buổi tiếc cới này coi là việc gì to tát, “Mẹ, chúng ta là họ hàng với nhau cả đời, nếu con không đi, sẽ càng trở thành chê cười nơi trà dư tửu hậu của người khác. Lại nói, con cũng không làm gì trái với lương tâm, làm sao không đi a? Trong lòng bọn họ nhất định không vui khi con đi, vậy thì con càng muốn đi, làm cho bọn họ càng khó chịu đến chết a.”

Tiền Bảo Như nghe được lời của cháu gái, vui mừng mà cười. Ngày thường ánh mắt luôn sắc bén thì bây giờ toàn bộ là sủng nịch, “Đào Hoa nói đúng, người sợ hãi chính là bọn họ, có tiệc cưới không đi ăn chính là kẻ ngốc, vợ chồng hai người còn không bằng Đào Hoa đâu.”

Chu Minh Lan cùng lão tứ nhà họ Triệu: “……”

*

Thời gian thoảng qua, rất nhanh đã đến ngày cưới.

Bởi vì hiện tại là ngày mùa, nên đàn ông tham gia tiệc cưới trong làng cũng không nhiều. Mọi người đều ở trong lòng hỏi thầm, vì sao hai người này phải kết hôn vội vàng như vậy? Không thể chờ đến sau khi thu hoạch vụ thu kết thúc mới kết hôn hay sao?

Bởi vì trong lòng có nghi ngờ, vì vậy khách mời nào đến ăn cưới đều sẽ đến chỗ Vương Tiểu Vân hỏi thăm nội tình một chút. Việc này quả thật đem bà ta khổ đến không nói nổi, trừ việc bên ngoài nhắm chặt miệng, thì trong lòng bà ta đem Triệu Miêu Miêu hung hăng mắng một đốn.

Ở chỗ này có tập tục đón dâu ngay trong ngày kết hôn, vì vậy lúc này, Triệu Miêu Miêu mặc một thân quần áo màu hồng ngồi trên giường đất nhà mình chờ chú rể tới đón.

Bởi vì mới vừa mang thai không lâu, bụng cô ta vẫn phẳng như bình thường, không nhìn ra được cái gì, nhưng Lý Anh vẫn khẩn trương như cũ. Bà ta rất sợ trong buổi tiệc phát sinh ra cái gì ngoài ý muốn làm hại đứa nhỏ trong bụng con gái. Vì vậy sấn lúc Thẩm Thiên Bách còn chưa tới đón dâu liền ngàn dặn dò vạn dặn dò, thẳng đến đem Triệu Miêu Miêu bị ồn ào đến nhíu mày mới dừng lại.

“Mẹ, bà nội cùng người một nhà kia có tới hay không?” Mí mắt Triệu Miêu Miêu nhảy thẳng, cô ta vẫn luôn cảm thấy sắp sửa có việc gì không tốt sẽ phát sinh, hiện giờ người có thể làm hỏng chuyện của cô ta cũng chỉ có một nhà Triệu Đào Hoa mà thôi.

“Ngày đó cha con đi mời bà nội con tới tham gia tiệc cưới, lão thái thái kia cũng không nói chắc chắn có tới hay không. Với kiểu bất công của bà ấy, phỏng chừng sẽ không tới.”

So với mất mát khi trưởng bối không tới tham gia tiệc cưới, thì trong lòng Triệu Miêu Miêu lại tự nhiên cảm thấy nhẹ nhàng. Cô ta giả vờ khổ sở, rồi nhẹ nhàng thở dài, “ Nếu bọn họ thật sự không tới, con cũng không có cách nào, ai bảo con không phải là cô cháu gái lão thái thái yêu thích nhất kia đâu….”

Lý Anh đau lòng nhìn con gái mình, trong giọng nói tràn ngập tức giận, “Bọn họ thích tới hay không thì tùy, không tới thì đánh đổ! Dù sao chúng ta đã mời, đến lúc đó không tới chính là bọn họ không đúng!”

Triệu Miêu Miêu nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ, cô ta chỉ trầm mặc chứ không có nói tiếp câu của mẹ mình. Trong lòng cô ta xem ra, từ hôm nay trở đi, vận mệnh của cô cùng Triệu Đào Hoa liền không giống nhau, về sau cô ta có khi còn sẽ đi theo Thẩm Thiên Bách đến cậy nhờ họ hàng ở Kinh Thị, hiện tại không đáng để cho cô ta lại cùng Triệu Đào Hoa tính toán chi li.

Theo một trận chiêng trống vang trời, chú rể tới đón cô dâu.

Tập tục trong đồn điền chính là, họ hàng bên phía cô dâu sẽ đi theo đội ngũ đón dâu của nhà trai về bên đó.

Nhưng lúc này trong đội ngũ đưa dâu không có Tiền Bảo Như cùng người một nhà lão tứ nhà họ Triệu, vì thế, Triệu Miêu Miêu nhẹ nhàng gợi lên khóe môi. Liền vào lúc cô ta cho rằng những người đó sẽ không tới tham gia tiệc cưới, thì lại nghe thấy cha cô ta cao hứng nói với Lý Anh cùng cô ta, “ Bà nội con cùng cả nhà chú con đã trực tiếp đến nhà họ Thẩm đợi chúng ta, chúng ta không cần phải chờ bọn họ.”

Một đầu khác, ở cổng lớn nhà họ Thẩm.

Tiền Bảo Như mang theo người một nhà lão Triệu đứng ở giữa đường lớn, tư thế kia không giống như muốn tới tham gia tiệc cưới, ngược lại giống như muốn tới kiếm chuyện vậy.

Người trong đồn điền đi qua chỗ này đều sẽ nhìn bọn họ thêm một vài, nghĩ thầm, hôm nay chắc sẽ có náo nhiệt để nhìn.

Có người đem tin tức bọn họ đã đến nói cho hai vợ chồng nhà họ Thẩm biết, khuôn mặt không hề có ý cười của Vương Tiểu Vân trở nên càng thêm khó coi. Bà ta sợ đám người Tiền Bảo Như có ý đồ xấu gì, vì vậy bà ta chạy nhanh đi tìm Thẩm Viễn Chinh thương lượng đối sách.

Mà Thẩm Viễn Chinh so với bà ta thì bình tĩnh hơn nhiều, hắn xuyên qua sân nhà, lập tức đi thẳng ra cửa. Khi nhìn thấy lão thái thái nhà họ Triệu, khuôn mặt nghiêm túc của hắn lập tức thay đổi thành bộ dáng tươi cười.

“Thím, sao mọi người không vào nhà a? Mau, mau vào trong ngồi đi, phỏng chừng bọn Thiên Bách cũng sắp về tới rồi.”

Ở đồn điền Đông Sơn này, Thẩm Viễn Chinh chỉ sợ hai người, một người chính là người cha đã ch·ết của hắn ta, một người khác chính là Tiền Bảo Như.

Thực ra, hai năm trước, hai nhà chính là hàng xóm, từ nhỏ hắn đã bị cha hắn véo tai dạy dỗ hắn phải đối xử tốt với người nhà họ Triệu. Ban đầu, hắn chỉ nghĩ bởi vì người nhà họ Triệu có ân với nhà hắn nên ông ấy mới làm như vậy. Nhưng sau đó, theo thời gian chậm rãi lớn lên hắn mới hiểu, nguyên lai chính là người cha góa vợ của hắn vẫn luốn yêu thâm Tiền Bảo Như, người đã chết nam nhân nhiều năm. Đáng tiếc, “lang có tình muội vô tình”, lão thái thái nhà người ta căn bản không nhìn đến ông ấy, sau đó mới có việc con cháu hai nhà Triệu Thẩm định thân.

Có thể là từ nhỏ bị cha mình tẩy não thành công, mỗi lần Thẩm Viễn Chinh nìn thấy Tiền Bảo Như vẫn luôn giống như nhìn thấy một người mẹ, vừa tôn trọng lại nhút nhát, hận không thể lên tiếng kêu gọi, nhưng sau khi gọi lại lập tức chạy lấy người

Tiền Bảo Như nâng mí mắt lên nhìn về phía Thẩm Viễn Chinh, cho hắn nửa phần gương mặt tươi cười, “Không cần, thím đã nói với lão nhị, thím ở chỗ này chờ hắn.”

Nơi này là đường chính, bọn họ đứng ở chỗ này, căn bản không giống đến tham gia tiệc vui, mà ngược lại giống như đến gây sự. Nhưng Thẩm Viễn Chinh không dám nói ra như vậy, hắn chỉ có thể động động môi cam chịu đứng ở bên cạnh nhóm người này mà thôi.

Trong đám người nhà họ Triệu này, còn có Lâm Hạnh Nhi vợ của Triệu Chính Tây mới từ nhà mẹ đẻ trở lại. Chị ta là hoa khôi của thôn bên, vì vậy dáng người thon thả, cao dáo, đang cao ngạo đứng ở chỗ đó, có vẻ có chút không hợp nhau.

Triệu Đào Hoa đối với chị dâu ba này của mình cũng không có cảm tình tốt, ở trong sách, khi nhà hộ Triệu liên tiếp xảy ra chuyện, Lâm Hạnh Nhi hoàn toàn không nhớ tình cũ, không chỉ đưa ra yêu cầu ly hôn còn trộm đem đi tất cả đồ vật đáng giá trong nhà bọn họ. Người giống như vậy, cô cảm thấy cho chị ta một ánh mắt cũng là phí thời gian.

Trước kia, nguyên thân cùng Lâm Hạnh Nhi ở chung còn tính không tồi, nhưng hiện giờ nguyên thân đã thay đổi tim, là Điềm Điềm cô thay thế, vì vậy, Lâm Hạnh Nhi cực kỳ nhạy bén phát hiện ra có sự trái ngược ở đây.

Chị ta nhẹ nhàng túm túm góc áo của Triệu Chính Tây, nhỏ giọng hỏi: “Em gái anh sao vậy? Sao con bé thấy em lại không nói lời nào?”