Chương 39

Lại đợi nửa phút, bà mối Trần rốt cuộc không còn kiên nhẫn, sợ đem sự tình đạp đổ, tâm tư vừa chuyển, bà liên có chủ ý.

“Hôm nay tôi tới là muốn nói cho Lan Khê nhà cô một mối hôn nhân tốt, đối phương cũng là người trong làng, xem như hiểu tận gốc rễ. Gia đình thằng nhóc này đơn giản, hắn cũng là người có thể làm việc. Trong nhà bọn họ không có gánh nặng gì, cũng không cần phát sầu việc trẻ nhỏ. Hơn nữa thằng bé lớn lên cao lớn, đoan chính, cũng là người rất xứng với Lan Khê nhà cô, cô xem thế nào, có muốn nhìn xem hay không?”

Mặc kệ nhà họ Tôn có phải đang giả ngu hay không, chỉ cần vừa nói như vậy, bọn họ cũng không thể từ chối.

Hoàng Thu Nguyệt nghe xong ngẩn ra, ng·ay sau đó miễn cưỡng xả ra một nụ cười nhạt, “Phải không? Là con trai nhà ai? Cháu sao không biết trong đồn điền của chúng ta còn có đứa nhỏ điều kiện tốt như vậy đâu?”

Nếu không biết điều kiện nhà họ Triệu là dạng gì, Triệu Chính Nam là cái đức hạnh gì, bà quả thật có khi liền tin.

Tục ngữ nói mười cái bà mối chín người nói dối, không nói dối không thành mối. Nhưng này cũng quá không đáng tin cậy đi? Căn bản không một câu nói thật.

Thật là lão thái thái có thể lừa dối người!

Bà mối Trần cẩn thận quan sát b·iểu t·ình của Hoàng Thu Nguyệt, bà thấy cô ta cười đến miễn cưỡng lại nói chuyện âm dương quái khí, lập tức liền hiểu rõ ý đồ của nhà họ Tôn này.

Vì thế bà liền tương kế tựu kế nói ra tên của Triệu Chính Nam.

“……” Hoàng Thu Nguyệt vốn muốn dưới tình huống không đắc tội người có thể đem người đuổi ra ngoài, nhưng bà ta lại không nghĩ tới, lão thái thái này không ấn bài theo lẽ thường, bà ấy phải nói rõ tên người ra mới chịu bỏ qua.

Liền Triệu Chính Nam cái tên du thủ du thực như vậy, từ đâu lấy ra gan chó muốn cưới con gái bà ta, thật là loại đồ vật thối tha không biết xấu hổ!

Hiện giờ vấn đề bị đặt ra tới bên ngoài, bà ta cũng không nghĩ lại cất giấu, “Thím Trần, mấy thứ này thím đều lấy về đi thôi! Liền tính nam nhân toàn bộ đồn điền này chết sạch, cháu cũng không gả con gái cho thằng què Triệu Chính Nam kia.”

Trước kia bà ta cho rằng thằng chó con này cảm thấy hứng thú với Lan Hà mới có thể chạy đưa ăn nhiều lần như vậy, nguyên lại người mà hắn nhớ thương lại là Lan Khê.

Thật là chồn chúc tết gà, không có lòng tốt!

Bà mối Trần quả thực bất ngờ với phản ứng lớn như vậy của Hoang Thu Nguyệt. Tuy rằng nhà họ Triệu nghèo, nhưng lấy diện mạo của Triệu Chính Nam, đặt ở một đống dưa vẹo táo nứt vẫn thực làm cho các cô gái nhỏ thích, trước kia hắn không có người yêu chỉ vì hắn không có tâm tư đó mà thôi, chứ không phải không có ai muốn.

Lại nói nhà hộ Tôn cũng nghèo đến leng keng vang, điều kiện sinh hoạt của mọi ngời đều không sai biệt lắm, Hoang Thu Nguyệt đây là đang xem thường ai đâu?

Thực hiển nhiên, bởi vì có tầng quan hệ với Tiền Bảo Như, cân bằng trong lòng bà mối Trần liền hướng về nhà họ Triệu.

Nghĩ đến Tiền Bảo Như nhờ hỗ trợ, bà mối Trần nhẫn nại tính tình tiếp tục khuyên: “Cái chân kia của Chính Nam chỉ bị thương nhỏ, không phải không nhanh nhẹn, sao có thể gọi thằng bé là người què đâu? Tuy rằng thằng bé hiện tại không có bản lĩnh, nhưng hắn lại cam đảm cẩn trọng, tương lại đảm bảo là người có tiền đồ. Đếu nói, con cháu có phúc của con cháu, không bằng cô hỏi một chút ý kiến của Lan Khê?”

“Không cần hỏi, hôn nhân của con bé do cháu quyết đinh! Thím Trần, hôm nay phiền toái thím đi một chuyến tay không, thím mau cầm mấy thứ này đi về đi thôi!”

Thấy nhà họ Tôn lên tiếng tiễn khách, bà mối Trần nhấp môi cũng không lại dây dưa tiếp. Liền vào lúc bà nâng mông sắp sửa chạy lấy người, Tôn Lan Khê từ trong buồng trong, vẻ mặt hoảng loạn chạy ra, cô không hề nghĩ ngợi liền cất giọng nói, “Bà nội Trần, bà đừng đi, cháu muốn gả cho Triệu Chính Nam! Cháu cùng bà đi nhà họ Triệu cầu hôn!”

Lời này của Tôn Lan Khê quả thật làm cho Hoàng Thu Nguyệt chấn kinh rồi, cũng làm cho bà mối Trần ngừng lại bước chân.

Hoàng Thu Nguyệt tức giận đến ngạnh trong lòng, chờ hoãn lại tâm tình một chút liền vung một cái tát lên mặt Tôn Lan Khê, “Mày nói cái gì? Mày có phải muốn nam nhân muốn đến điên rồi hay không? Cái thằng Triệu Chính Nam kia có gì tốt? Khó trách tao tìm cho mày nhiều mối hôn nhân như vậy mày đều không đồng ý? Có phải mày đã thông đồng trước với nó hay không?”

Trước ngày hôm nay, mỗi lần Triệu Chính Nam tới nhà họ Tôn, vẻ mặt của người họ Tôn đều ôn hòa, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng bọn họ thay đổi sắc mặt.

Tuy rằng biết bởi vì bản thân không xứng với Lan Khê, nhưng trong lòng hắn hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có chút không thoải mái.

Vì có thể ôm được mỹ nhân về, hắn bảo bản thân mình cần phải giữ được bình tĩnh, nói chuyện thật tốt, Thím, tôi biết là tôi trèo cao lên Lan Khê, nhưng tôi thật sự thích cô ấy, mong thím cho tôi một cơ hội.”

Sau khi xúc động qua đi, Hoàng Thu Nguyệt cũng dần dần bình tĩnh lại rất nhiều, bà ta khoanh tay trước ngực, tròng mắt nhỏ xoay chuyển, trong lòng có đối sách, “Cậu muốn tôi cho cậu một cơ hội cũng không phải không thể, chỉ cần cậu có thể lấy ra 500 đồng tiền lễ hỏi, cùng ba chuyển một vang, tôi liền làm chủ giả Lan Khê cho cậu. Chính là cậu có thể lấy được tiền ra tới sao?”

Không phải bà ta xem thường người khác, nhà họ Triệu đều sắp phải ăn cỏ ăn trấu, đâu có thể nào lấy ra được nhiều tiền như vậy? Bà ta làm như vậy cũng là vì ngăn cản con gái gả qua đó phải chịu tội.

Ba chuyển một vang ít cũng cần đến 500 đồng mới có thể mua được đến, hơn nữa còn 500 đồng tiền mặt, như vậy tổng cộng yêu cầu cần 1000 đồng tiền.

Không đợi Triệu Chính Nam trả lời, bà mối Trần là người dậm chân trước, không đồng ý, “Cô vợ nhà họ Tôn, Cô có phải khinh người quá đáng hay không? Tôi thấy cô không giống gả con gái, mà giống như bán con gái hơn đấy?”

Cho dù là bán, cũng không đáng được nhiều tiền như vậy a?

“Tôi kiều dưỡng con gái tôi 20 năm, muốn cưới con bé cần phải trá giá đại giới, mấy thứ này thiếu một thứ đều không được! Lấy không ra cũng đừn muốn ăn thịt thiên nga!”

“Được, tôi đồng ý.” Ánh mắt Triệu Chính Nam kiên định, đồng ý không chút do dự.

Hoàng Thu Nguyệt hừ cười một tiếng, hiển nhiên không tin hắn thật có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.

“Thím phiền toái thím châm chước cho tôi mấy ngày, muộn nhất vào cuối tháng này tôi sẽ đem tiền đến cho thím.” Nói xong, hắn từ trong túi xách mang theo bên người lấy ra giấy bút muốn viết giấy nợ.

Tôn Lan Khê thấy thế chạy nhanh cướp lại, “Anh Chính Nam, anh làm gì vậy? Liền tính không có lễ hỏi em cũng gả cho anh.”

“Đang lúc tôi không thay đổi chủ ý, cậu muốn viết giấy nợ liền viết nhanh a.” ánh mắt Hoàng Thu Nguyệt lạnh lạnh nhìn về phía Triệu Chính Nam, hiển nhiên là không tin hắn thật sự sẽ làm việc ngốc này.

Triệu Chính Nam ấn tay Tôn Lan Khê xuống, thần sắc cực kỳ nghiêm túc nói với cô: “Cha mẹ nuôi chúng ta lớn lên không dễ dàng, em kết hôn làm sao có thể không cần lễ hỏi? Yên tâm đi, em đem việc này giao cho anh.”

Nói xong, hắn cúi đầu rồng bay phượng múa viết xuống giấy nợ. Cuối cùng còn lấy ra mực dấu, ấn một cái dấu ngón tay hồng hồng.

Thấy hắn thật sự viết giấy nợ, ngược lại Hoàng Thu Nguyệt lại luống cuống, bà ta chẳng qua là muốn cho hắn biết khó mà lui, như thế nào liền thật sự viết đâu?

Giờ này khắc này, tờ giấy nợ này giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, bà ta nhận không phải, không nhận cũng không phải.

Một hồi xin cưới như trò khôi hài cứ như vậy ở một tờ giấy nợ trước mặt mà qua loa kết thúc.

Bởi vì quan hệ của bà mối Trần cùng Tiền Bảo Như đặc biệt tốt, bà không thể tránh khỏi nói cho người nhà họ Triệu, vì vậy cả nhà đều biết lễ hỏi có giá trên trời của nhà họ Tôn.

Ở cái niên đại này một ngàn đồng tiền đối với người thường tới nói quả thực là con số thiên văn, Triệu Đào Hoa sau khi nghe xong tiền căn hậu quả, đặc biệt muốn dựng lên một ngón tay cái với Triệu Chính Nam.

Ông anh này của cô lá gan cũng quá lớn đi!

Giấy nợ một ngàn đồng tiền hắn cũng dám viết… Sợ không phải trong nhà có quặng đi?

Chu Minh Lan sau khi nghe nói việc này xong thiếu chút nữa phạm vào bệnh tim, sớm biết rằng người nhà họ Tôn chướng mắt con trai bà như vậy, bà cũng sẽ không để cho Chính nam của bà đi trêu chọc vào Tôn Lan Khê mạ vàng kia.

Hiện giờ lời hắn cũng đã nói, giấy nợ hắn cũng đã viết cho người ta, nếu không thể thực hiện, đến lúc đó cả nhà đều mất mặt theo hắn.

“Mẹ, tiền bạc mẹ đừng động, con có biện pháp.”

“Mày có biện pháp gì? Mày cũng không thể cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu của mày đi bài bạc đi?”

“Mẹ nghĩ gì đâu? Con không có cái yêu thích đó.” Triệu Chính Nam ngồi xổm góc tường, bực bội mà vò đầu, trong lòng làm ra một cái quyết định bí quá hóa liều.

Thời tiết tháng mười, một ngày so với một ngày càng rét lạnh hơn, cảm giác thở cũng lạnh buốt.

Gần đây Triệu Chính Nam đi sớm về trễ thập phần bận rộn, hôm nay ăn qua cơm sáng hắn càng là tuyên bố ngày mai muốn đi xa nhà một chuyến, ngày về chưa có.

Chu Minh Lan đã khuyên hắn chia tay với Tôn Lan Khê, bảo hắn coi như những thứ trước đó chưa phát sinh qua, mỗi người đi đường của riêng mình. Nhưng Triệu Chính Nam không nghe vào tai, một lòng một dạ chỉ muốn cưới Ton Lan Khê về nhà.

Vì thế, hai mẹ con còn náo loạn đỏ mặt, Chu Minh Lan còn làm trò trước mặt mọi người tuyên bố bà không bao giờ quản chuyện của hắn.

Giống như sáng nay, không khí trong nhà giảm xuống cực thấp, Triệu Đào Hoa ăn xong cơm sáng thấy tình huống không đúng liền chạy trốn thật nhanh.

Một bên là mẹ, một bên là anh trai, cô còn không ngốc đến mức làm nhân bánh quy.

Trở lại trong phòng mình, khóa kỹ cửa, cô lại một lần nữa tiến vào không gian.

Bởi vì trong khoảng thời gian này cô vẫn luông phụ trách nấu cơm, vì vậy đã tích cóp được rất nhiều điểm tích phân vẫn chưa dùng đến. Hơn nữa đồ vật rút thăm trúng thưởng những lần trước cô vẫn luôn để trong không gian.

Lúc này đây tích phân trong tay nhiều, cô liền muốn thay đổi phần thưởng một lần.

Trong bản thuyết minh rút thăm trúng thưởng có viết, dùng mười điểm tích phân có thể rút đến vật tốt, tính cả một điểm tích phân sáng nay vừa đạt được thì hiện tại vừa lúc cô có đủ mười điểm.

Mười điểm rút được đồ tốt quả thật quá dụ hoặc, làm cho Triệu Đào Hoa nóng lòng muốn thử.

Triệu Đào Hoa đứng ở phía trước đĩa quay, hít một hơi thật sâu, sau khi điều chỉnh tốt tâm tình đang khẩn trương của mình, rốt cuộc lấy hết can đảm ấn xuống nút bấm quay thưởng.

Chỉ thấy đĩa quay nhanh chóng chuyển động, đèn nê ông điên cuồng lập loè, lúc mà Triệu Đào Hoa cho rằng cái đĩa quay này sắp chết máy thì hệ thống kịp thời xuất hiện giọng nói bá đạo [ chúc mừng đạt được 1 hộp diêm, 1 túi gạo, 10 phiếu công nghiệp, 1 bình nước tương, 1 bình rượu đại hữu nghị, 10 phiếu công nghiệp, 1 hộp thuốc lá, 1 quyển thực đơn cung đình, 1 hộp diêm, 1 hộp diêm ].

Giọng nói bá đạo báo xong, chỉ thấy chỗ lĩnh phần thường bùm bùm chảy ra đồ vật…

Triệu Đào Hoa lần đầu tiên gặp được loại trận tượng này, cô há to miệng, đầu cũng sắp choáng váng, thẳng đến khi toàn bộ phần thưởng đều đã chảy ra cô mới phục hồi lại tinh thần.

Lúc vừa rồi cô cũng không nghe được cẩn thận mình nhận được những gì, chỉ có thể nhặt từng thứ lên xem, khi nhìn đến ba hộp diêm, mí mắt cô không khỏi trừu trừu.