Chương 40

Trừ cái này ra, cô vừa lòng nhất chính là túi gạo kia. Phải biết rằng cô phải ăn gạo cao lương kia thật lâu rồi, hiện tại cô sắp quên mất mùi vị của cơm trắng như thế nào rồi.

Ở trong đám phần thưởng này, phiếu công nhiệp cùng rượu hữu nghĩ thuộc về phần thường trung đẳng, còn thực đơn cung đình chính là thuộc về phần thưởng cao đẳng. Nhưng đối với Triệu Đào Hoa tới nói, tạm thời mấy thứ này cô chưa dùng được, vì thế cô đem mấy thứ này cất trong không gian.

Trước khi ra khỏi không gian, cô chỉ cầm theo một cây thuốc lá. Cô đã viết xong bài báo cho báo tỉnh, nhưng cô còn phải phiền toái Thẩm Chi Sơ gửi bài cho minh, vừa lúc cô cũng không biết cảm ơn người ta như thế nào, thuốc lá ở niên đại này cũng coi như lễ vật có thể lấy ra tay.

……

Mấy nhóm thanh niên trí thức ở các làng xung quanh đay sắp tổ chức một buổi liên hoan, mục đích chính là cổ vũ mọi người thích ứng với sinh hoạt ở chỗ này.

Khi Triệu Đào Hoa tới tìm Thẩm Chi Sơ, trong chỗ ở của thanh niên trí thức mọi người đang tập luyện, cô nhìn thấy có rất nhiều thôn dân đứng ở chỗ này xem náo nhiệt, vì thế cũng tìm một chỗ tốt rồi yên lặng nhìn vào.

Thời buổi này không có hạng mục giải trí gì, một cái truyện cười không tính khôi hài đều có thể đưa tới cười vang. Triệu Đào Hoa nhìn trong chốc lát cảm thấy không có ý tứ gì, liền lặng lẽ đi về phía hậu viên của thanh niên trí thức.

Thẩm Chi Sơ ở trong một phòng đất chỗ hẻo lãnh nhất phía sau, vị trí nằm vào bên trong, nên ngày thường Triệu Đào Hoa sẽ không tới nơi này tìm người, hôm nay là bởi vì cô không tìm thấy hắn ở các chỗ khác, vì vậy mới có thể đến chỗ này tìm người.

Càng đi càng gần, một đoạn đối thoại tránh cũng không tránh được đã bay vào lỗ tai cô.

“Thanh niên trí thức Thẩm, đây là quả táo đặc sản bên nhà tôi, anh nếm thử xem, đặc biệt ngọt.”

“Không cần, cảm ơn.”

“Ai? Tay anh làm sao vậy? Chỗ anh có povidone hay không? Tôi lau lau giúp anh đi.”

“Tôi không có việc gì, cảm ơn.”

Thực hiển nhiên đây là một đoạn đối thoại nam khả năng vô tình muội xác thật cố ý. Thanh âm của nam nhân này vô cùng quen thuộc, cô không cần đoán liền biết là ai, bọn họ hẳn là ở phía trước cách chỗ cô không xa, bước chân Triệu Đào Hoa cứng lại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết có nên đi qua quấy rầy chuyện tốt của hắn hay không.

Triệu Đào Hoa do dự vài giây cuối cùng xoay người rời đi, quyết định tuyệt đối không làm bóng đèn.

“Thanh niên trí thức Thẩm, cuối tuần anh có rảnh không? Nghe nói trong rạp hát của huyện có chiếu phim điện ảnh, không bằng chúng ta cùng đi xem đi?”

“Tôi không thích xem phim điện ảnh, cảm ơn.”

Nếu hiện tại Triệu Đào Hoa có thể nhìn thấy b·iểu t·ình của Thẩm Chi Sơ sẽ phát hiện nam nhân mày nhăn chặt muốn ch·ết quả thật chính là không kiên nhẫn, như là cố nén cái gì mới không có lập tức chạy lấy người.

Mà cô gái đứng đối diện với hắn chính là nữ thanh niên trí thức Lưu Xu của đồn điền. Cô ta thấy nam nhân trước mặt mình căn bản không dao động trước mình, chỉ có thể hung hăng nắm lá cây trong tay, uể oải đến không được.

“Đại đội trưởng muốn chúng ta đem tiết mục diễn tập thật tốt, cô không cần lại lãng phí thời gian.” Thẩm Chi Sơ đáp lại không một chút lưu tình, hắn cảm thấy chính mình đã đủ thiện lương, nếu đổi lại là trước kia hắn đυ.ng tới sự việc như vậy, đã sớm nhăn mặt chạy lấy người, mặt mũi của ai hắn cũng không cho.

Hắn hiện tại có thể có phần kiên nhẫn này, chỉ vì có thể để cho phần diễn tập của mình được thông qua xét duyệt, như vậy hắn mới có thời gian đi tìm Điềm Điềm của hắn.

Một chỗ khác, Triệu Đào Hoa từ chỗ ở của thanh niên trí thức đi ra, trong lòng rầu rĩ, kinh nghiệm yêu đương phong phú cho cô biết cô không nên miệt mài theo đuổi.

Bởi vì trong lòng mỗi người đều có một thước đo cân nhắc tiêu chuẩn của sự vật, trong cuộc sống của mình, bạn tốt và bạn trai là hai loại người hoàn toàn không thể giao thoa. Bạn tốt có thể làm bạn với cô cả đời, nhưng bạn trai sẽ không. Đối với Thẩm Chi Sơ, cô càng có khuynh hướng làm bạn vĩnh viễn cùng hắn.

Chẳng sợ có một ngày, quan hệ của hai người dần dần phai nhạt, nhưng chỉ cần không phải cả đời không qua lại với nhau là được.

……

Nhóm thanh niên trí thức tổ chức liên hoan ở sân tập lúa vào tuần sau. Đợi khi Thẩm Chi Sơ đem tiết mục diễn tập xong cũng thông qua xét duyệt, chỉ cảm thấy cả người giống như mất một tầng da, mệt đến muốn mệnh.

Nếu không phải vì muốn bày ra trước mặt Điềm Điềm một mặt mình đa tài đa nghệ, hắn cũng sẽ không theo sắp xếp trong đội làm một tiết mục vừa hát vừa nhảy, lại còn để tâm luyện tập đến như vậy.

Nghĩ đến đã vài ngày hắn không gặp mặt cô nhóc kia, mặt mày mỉm cười, dáng vẻ vội vàng đi về phía nhà họ Triệu.

Lúc này, Triệu Đào Hoa hai tay đỡ mặt ngồi ở trong sân nghe mẹ già nhà mình lầu bầu đâu.

Đề tài vẫn quay chung quanh trên người Triệu Chính Nam, trong lời nói tràn đầy oán niệm.

Triệu Đào Hoa chỉ có thể vào tai này ra tai kia, qua loa cho xong. Cô gắt gao nhắm chặt khóe môi, thoạt nhìn có chút rầu rĩ không vui.

Mấy ngày gần đây trong đầu cô lặp đi lặp lại xuất hiện đoạn đối thoại kia, đều mau phiền đến ch·ết, thật sự cô không có tâm tư đi an ủi người khác.

Chu Minh Lan rốt cuộc từ trong oán niệm chú ý tới sự khác thường của con gái, vì thế bà giơ tay, búng một ngón lên trán con gái, “Con đang nghĩ gì mà thất thần như vậy? Mẹ nói gì con có nghe thấy hết không?”

Triệu Đào Hoa bị mẹ mình dỗi phải lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy đã bất đắc dĩ lại còn buồn cười, “Con vẫn đang nghe, mẹ nói số của anh hai không tốt, tương lai nếu nghe lời vợ thì nhất định sẽ bị nhà vợ đắn đo đến gắt gao…”

“Nhưng mà mẹ, mẹ xác định anh hai có thể kiếm được một ngàn đồng cưới Lan KHê về nhà hả?” Cô vẫn không biết được Triệu Chính Nam có năng lực gì?

Trong nguyên tác, hắn đã sớm tàn phế, tác giả thật đúng là không viết hắn có bản lĩnh gì.

“Mẹ xác định cái gì? Những lời đó chỉ là mấy lời khi tức giận nói ra mà thôi, chỉ có con cái loại không hiểu gì mới coi đó là sự thật!” Chu Minh Lan trợn trắng mắt với con gái, rốt cuộc không còn đàm luận việc của Triệu Chính Nam cùng Tôn Lan Khê nữa.

Sau khi bên tai được thanh tịnh, Triệu Đào Hoa rầu rĩ trở về phòng. Lúc này, cửa sổ bên phía đường đi của thôn truyền đến tiếng chim kêu, thần sắc của Triệu Đào Hoa cứng lại. Ngay sau đó, cô mở cửa ra, không đợi người bên ngoài từ chân tường đứng lên, mậu chậu nước lạnh điền đổ ào xuống.

Nháy mắt, chim không kêu, toàn bộ thế giới đều an tĩnh……

Dưới cửa sổ, Thẩm Chi Sơ dùng sức lau bọt nước trên mặt, lộ ra biểu tình mờ mịt.

Hắn không hiểu được, rõ ràng ám hiệu hắn kêu là đúng, như thế nào lại bị hất nước đâu?

Vẫn là nói Điềm Điềm đang tưc giận hắn?

Chính là lại vì cái gì mà cô ấy tức giận đâu? Chẳng lẽ cô ây đang trách hắn đã vài ngày không đến tìm cô ấy? Nghĩ đến khả năng này, khóe miệng của hắn ngậm cười, nháy mắt tâm tình lại trở lên rất tốt.

Phảng phất nước đổ xuống đầu hắn kia không phải nước lạnh mà là nước thánh dẫn đường cho hạnh phúc vậy.

Giờ này khắc này, hắn thật muốn gặp mặt đối phương hỏi cho rõ ràng chuyện có phải như vậy hay không? Nhưng vừa nhấc đầu nhìn lên, cửa sổ đã bị đóng lại. Nghĩ đến hiện tại cả người đã bị ướt dầm dề căn bản không thể gặp người, vì thế hắn chỉ có thể về trước chỗ ở của thanh niên trí thức đổi thân quần áo khác lại nói.

Theo sột sột soạt soạt tiếng bước chân dần dần đi xa, Triệu Đào Hoa cũng không còn sức lực mà ngã xuống giường đất, cảm thấy hối hận với hành động mình vừa xúc động làm ra.

Hiện tại thời tiết lạnh như vậy, một chậu nước đổ lên người hắn, hắn sẽ không bị cảm mạo đi?

Kỳ thật cô cũng không biết chính mình làm sao vậy, giống như bị ma ám mà làm ra việc ấu trĩ như vậy, một chút đều không giống cô thường ngày.

Nếu trong chốc lát hắn tới tìm chính mình tính sổ, cô nên nói như thế nào mới tốt đây? Cũng không thể nói là chính mình cố ý đi? Như vậy quá tổn hại hình tượng “tri thư đạt lễ” của mình.

Nửa giờ sau, ở bên cạnh một đống củi lửa cao cao.

Triệu Đào Hoa cùng Thẩm Chi Sơ mắt to trừng mắt nhỏ đối lập mà đứng, ai đều không muốn là người mở miệng nói chuyện trước. Tục ngữ nói địch không động ta không động, Triệu Đào Hoa quyết định chờ hắn nói trước chính mình lại nói.

Tâm tư Thẩm Chi Sơ không như loanh quanh lòng vòng vậy nhiều, hắn không nói lời nào là do có hai nguyên nhân: Một lý do là mấy ngày không gặp người trong lòng hắn có chút hơi lo lắng, một lý do khác chính là hắn cũng không biết mình nên mở miệng thế nào hỏi cô vì sao lại đổ nước lên hắn? Có phải bởi vì giận hắn mấy ngày nay không đến nên mới làm vậy hay không?

Trong khoảng thời gian ngắn không khí giữa hai người có điểm quái quái, cuối cùng vẫn là Thẩm Chi Sơ thật sự nhịn không được hỏi trước, “Cô… Vừa mới vì cái gì đổ nước vào tôi?”

“Cái gì?” Triệu Đào Hoa giả vờ không nghe hiểu ý của hắn, quyết định ch·ết sống không thừa nhận hành vi xúc động của mình.

“Lúc vừa rồi tôi đổ nước không lẽ vừa lúc anh ở bên ngoài? Xin lỗi a, tôi không cố ý.”

“……” Thẩm Chi Sơ đón nhận ánh mắt bằng phẳng của cô, ngược lại có chút chột dạ, hắn cũng không biết chính mình sao lại chột dạ?

“Ừ, ta vừa mới có đến nhà cô tìm cô…” Câu nói kế tiếp hắn không nói được nữa, rốt cuộc bị đổ nước lên cả người, chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh đó thôi hắn đã cảm thấy quá mất mặt rồi.

Thấy cô không phải cố ý đổ nước lên mình, đáy lòng hắn lại có một tí xíu mất mát, vì hòa hoãn loại không khí quỷ dị này, Thẩm Chi Sơ không tự giác mà ho nhẹ một tiếng, giải thích ý đồ mình đến tìm Triệu Đào Hoa.

“Mấy ngày nữa thanh niên trí thức bọn tôi sẽ tổ chức liên hoan ở sân đập lúa, trong đó có một tiết mục của tôi, cô có muốn lại đó nhìn xem không?”

“Tiết mục anh biểu diễn là gì?” Kỳ thật cô đối với buổi liên hoan đó không có hứng thú, nhưng nếu có tiết mục của Thẩm Chi Sơ tiết mục, cũng không phải không đi xem.

“Vừa hát vừa nhảy, ngày đó cô có thể tới sao?” Thẩm Chi Sơ ngừng thở nhìn cô, rất sợ cô nói ra một chữ “Không”.

Triệu Đào Hoa bỗng nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại ngày đó của hắn cùng một cô gái khác, không khỏi trong lòng đoán xem hắn có phải cũng mời người ta đến xem tiết mục của hắn hay không?

Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy người nọ cũng có khả năng là nữ thanh niên trí thức biểu diễn cùng hắn, vì thế ma xui quỷ khiến hỏi: “Người cùng anh biểu diễn là ai a? Tôi biết người đó không?”

Thẩm Chi Sơ cho rằng cô chỉ là muốn biết trước nội dung biểu diễn là gì, liền cười, ra vẻ thần bí nói, “Là ai biểu diễn cùng tôi sẽ không nói cho cô biết, đến lúc đó cô sẽ biết.”

“……” Triệu Đào Hoa bị tức giận đến cứng ngạnh, trong lòng mắng câu tên ngốc.

Bởi vì bị tức đến nghẹn trong lòng, cô lại không cho hắn sắc mặt tốt, hắn cũng đã nhận ra một chút không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra được mình nói như vậy tại sao lại chọc tới cô?

Thẩm Chi Sơ vươn ra ngón tay chà xát giữa mày, rất là bất đắc dĩ, nhưng vẫn muốn giải quyết xong việc hai người nói một đằng nghĩ một nẻo vào lúc này.