Chương 2: Lần đầu gặp Từ Hoài Viễn

Khả năng thích ứng của Trần Ức Liễu cực kỳ mạnh mẽ, chưa kể đến việc cô được chuyển sang một môi trường làm việc tốt hơn.

Trong lòng cô không khỏi cảm thán, quả là quyền lực, ngay cả thư ký của tổng giám đốc và thư ký của giám đốc cũng được đối xử không giống nhau.

Công việc không dễ dàng nhưng cũng tốt hơn nhiều so với hai ngày đầu tiên Từ tổng về nước, nhưng đã một tuần trôi qua, cô vẫn chưa được thấy mặt cấp trên mới của mình.

Thật là một người đàn ông bận rộn.

Trần Ức Liễu định pha cho bản thân một tách cà phê, nhưng phòng trà trên tầng cao nhất không giống các tầng khác, người có thể sử dụng nó chỉ có cô và Từ Hoài Viễn.

Trong khi đợi máy pha cà phê nóng lên, Trần Ức Liễu kiểm tra điện thoại của mình.

Tin nhắn của Kỷ Minh xuất hiện.

“Tối nay anh không tăng ca, anh đã đặt chỗ ở Lâm Tương Các rồi, tan sở anh đến đón em.”

Trần Ức Liễu hơi ngạc nhiên, theo bản năng trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc.

“Lâm Tương Cát cũng không đắt lắm đâu.”

“Được rồi! Chờ anh. [Mong đợi][Mong đợi]’

Kỷ Minh dường như có thể nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Trần Ức Liễu, anh mỉm cười dịu dàng trước màn hình. Tháng này anh đã lập được một số thành tích và nhận được tiền thưởng, anh không thể chờ để chia sẻ chuyện vui này với Trần Ức Liễu.

Trần Ức Liễu đóng khung chat, bưng một tách cà phê đi ra ngoài, khi đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc, cô phát hiện tấm thảm ở cửa có chút không ngay ngắn.

Vừa rồi rõ ràng cô đã để nó rất ngay ngắn, Trần Ức Liễu đi tới, muốn chỉnh lại tấm thảm, lại phát hiện cửa kính đặc biệt đóng không chặt, để lộ ra một khe hở nhỏ.

Khi cô đến gần, bên trong loáng thoáng có chút động tĩnh.

“Từ Hoài Viễn!!! Anh muốn đá em?” Một giọng nữ sắc nhọn truyền đến.

“Thạch Bích Đồng, tôi nghĩ tôi đã nói rõ với cô rồi mà” Người đàn ông bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, còn chưa nói hết câu đã bị người phụ nữ cắt ngang.

“Nói rõ cái gì? Cái anh nói không phải là đơn phương chia tay sao?” Đôi mắt của người phụ nữ hơi đỏ lên, cố nén âm lượng xuống, nhưng giọng nói run run làm lộ ra tâm tình bất ổn.

“Đúng vậy.” Người đàn ông ngả người ra sau, đôi mắt lạnh lùng vô cảm nhìn người phụ nữ đang khóc rống lên.

Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn.

Anh đã cho cô ta đủ nhiều, dù là vật chất hay những thứ khác, người phụ nữ này không thể phủ nhận rằng từ khi hai người đến với nhau, cuộc sống của cô ta như một bước lên mây.

Cho dù họ có chia tay thì phí chia tay của anh cũng đủ để cô ta tiếp tục tiêu xài phung phí.

Nhưng nếu giữ được con suối thì ai quan tâm đến một xô nước nhỏ cơ chứ?

“Hoài Viễn…” Giọng của người phụ nữ dịu lại, ánh mắt buồn bã ngồi xuống, cô ta hơi nghiêng người về phía trước, ngẩng đầu nhìn Từ Hoài Viễn, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng khe ngực lấp ló.

Mùi nước hoa xộc lên, hôm nay cô ta dùng nước hoa Ngân Sơn Tuyền mà Từ Hoài Viễn thích nhất, bạch đàn chanh, hương chanh khiến anh tỉnh táo, bình tĩnh, hòa nhã hơn.

“Thạch tiểu thư, tôi không muốn nói thêm lần thứ hai. Tôi chỉ bao dung với phụ nữ biết nghe lời.”

Đối với Từ Hoài Viễn, đây không tính là đe dọa, nhưng Thạch Bích Đồng biết đây là tối hậu thư của anh ta dành cho mình, cô ta thực sự không còn cơ hội nào nữa.

Thạch Bích Đồng đứng dậy, cầm túi xách lên, cuối cùng nhìn Từ Hoài Viễn bằng một ánh mắt phức tạp, sau đó giẫm giày cao gót rời đi.

Trần Ức Liễu đã chậm rãi rời đi khi giọng nói bên trong nhỏ dần.

Chỉ là cuộc cãi vã giữa tổng giám đốc và bạn gái, không có gì đáng xem cả.

Ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót, có chút lộn xộn cùng vội vàng, xem ra chuyện này vẫn còn chưa giải quyết xong.

Trần Ức Liễu liếc qua tấm rèm trong văn phòng nhỏ của mình, một bóng người mảnh mai đi qua.

Nhưng trước khi cô kịp nghĩ nhiều, đèn trên bàn cô không ngừng nhấp nháy.

Trần Ức Liễu vội vàng đứng dậy, đứng trước gương chỉnh lại cổ áo, là tiếng chuông gọi của tổng giám đốc, cô chuẩn bị đi gặp sếp mới của mình.

Nói không căng thẳng là nói dối.

Trần Ức Liễu lúc làm việc luôn chú trọng lễ nghi, sau khi gõ cửa và được cho phép, cô mới bước vào văn phòng của Từ Hoài Viễn.

Ngay khi cô đang suy nghĩ xem liệu Từ tổng đã ngoài ba mươi tuổi có giống với giám đốc nhân sự cũng tầm tuổi đó nhưng lại béo ú hay không, thì cô lập tức đối diện với ánh mắt của Từ Hoài Viễn.

Một đôi mắt đào hoa dưới hàng lông mày kiếm, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng lãnh đạm, tràn đầy khí thế hung hãn, giữa sống mũi cao ngất cường tráng là đôi môi mỏng có vẻ vừa kiềm chế mà vừa khıêυ khí©h, cùng đường quai hàm cương nghị.

Cổ áo mở ba nút, chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng ôm sát cơ ngực săn chắc và nở nang.

Không thể không nói rằng Từ tổng có một làn da rất đẹp.

Lúc Trần Ức Liễu nhìn Từ Hoài Viễn, Từ Hoài Viễn cũng đang quan sát cô.

Anh nhìn phụ nữ rất đơn giản, nhìn mặt xong thì ngó xuống dáng người.

Hm, hàng chuẩn. Ưu điểm đặc biệt: ngực to, chân dài.

“Thưa ngài, Từ tổng, tôi là thư ký của ngài, Trần Ức Liễu.”

Từ Hoài Viễn gật đầu, dời ánh mắt ra khỏi người cô: “Pha cho tôi một ly cà phê.”

Giọng nói của anh ta thậm chí còn hay hơn Trần Ức Liễu dự đoán.

Từ Hoài Viễn nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, chiếc váy ôm lấy bờ mông, tuy phong cách kín đáo nhưng đôi chân đó thực sự quyến rũ và săn chắc.

Chờ Trần Ức Liễu mang cà phê đến, Từ Hoài Viễn đã bắt đầu làm việc, trái ngược với vẻ lười biếng vừa rồi, lúc này trông anh cực kỳ nghiêm túc.

Đặt cà phê lên bên phải của Từ Hoài Viễn, Từ Hoài Viễn giơ tay lên, ánh mắt vẫn không rời mắt khỏi màn hình.

Ngón tay anh chạm nhẹ vào mu bàn tay của Trần Ức Liễu.

Sự chạm nhẹ của đầu ngón tay khiến anh vô thức ngước mắt lên, ánh mắt họ chạm nhau.

Trần Ức Liễu lập tức rút tay nhìn đi chỗ khác.

Còn người đàn ông móc ngón tay luồn qua quai cốc, ngón cái che miệng cốc, bàn tay to mảnh khảnh, nhẵn nhụi, các khớp xương nổi rõ khiến cốc cà phê trông nhỏ nhắn, tinh xảo.

Anh nhấp một ngụm rồi nói: “Cà phê rất ngon, cô học qua cách pha cà phê à?”

Đôi mắt của Trần Ức Liễu rũ xuống, cô mím môi nói: “Khi học đại học, tôi đã làm việc bán thời gian trong một quán cà phê."

“Cô tốt nghiệp trường đại học nào?”

Trần Ức Liễu nói: “Đại học S thưa ngài.”

Người đàn ông đặt cốc xuống, nhưng không cẩn thận làm rơi chiếc thìa bạc trên đế cốc xuống bàn, một giọt cà phê từ đáy thìa rơi vãi trên mặt bàn.

Thấy vậy, Trần Ức Liễu nhẹ nhàng lau khô chiếc thìa nhỏ bằng khăn tay mềm mại.

Ngón tay cô mảnh khảnh trắng nõn, những khớp xương thoạt nhìn cũng không quá gầy, đầu ngón tay có chút đỏ ửng, bị da thịt mềm mại bao phủ.

“Xin lỗi, để tôi đổi cho ngài cái mới.” Giọng nói của cô có chút rụt rè, rõ ràng cô đã phạm sai lầm nhỏ trước mặt vị sếp lớn mà cô vừa gặp, nên cô có chút áy náy.

“Không sao, không cần đâu.” Giọng nói của Từ Hoài Viễn không lãnh đạm cùng xa cách như thường ngày nữa.

Trần Ức Liễu thở phào nhẹ nhõm, không tự chủ được hít một hơi thật sâu.

Lúc mở cửa rời đi, dường như cô nghe thấy nụ cười trầm thấp của người đàn ông, nhưng cô không dám quay đầu lại, giả vờ như không nghe thấy!

Khi đến giờ tan làm, Trần Ức Liễu vừa bỏ bảng tên vào túi xách vừa bước ra ngoài.

Vừa mở cửa, cô tình cờ gặp Từ Hoài Viễn.

“Ngài Từ.” Trần Ức Liễu kéo khóa túi xách, lễ phép cười, trong lòng thầm mừng khi bản thân đang mang theo chiếc túi trả góp của Hermes, như vậy sẽ không bị sếp lớn ở trước mặt biết mình đang gặp khó khăn.

“Sau khi tan làm cô có đi đâu không?” Từ Hoài Viễn bình tĩnh hỏi.

“Tôi đi ăn cơm thưa ngài.”

“Đi một mình?”

“Tôi đi với bạn trai.”