Chương 3: Sau khi gặp nhau bị đùa giỡn trong thang máy

Từ Hoài Viễn chỉ liếc cô một cái, hiển nhiên đối với câu trả lời này không có cảm giác gì mấy.

Hai người đi hai thang máy khác nhau, Từ Hoài Viễn dùng thang máy tư nhân, nhưng lúc này đang là giờ cao điểm, trong mấy chiếc thang máy của công ty thì chỉ có một chiếc thang máy nhân viên có thể lên đến tầng cao nhất.

“Đừng đợi nữa, dùng thang máy của tôi đi.” Từ Hoài Viễn nhàn nhạt lên tiếng.

“Không cần đâu Từ tổng, tôi đợi một chút là được…” Trần Ức Liễu quay đầu nhìn Từ Hoài Viễn, anh đang giúp cô bấm nút xuống, nhưng thang máy vẫn kẹt ở tầng giữa, không lên cũng không xuống.

Cô nuốt câu nói vừa rồi vào bụng.

“Cảm ơn ngài.”

Cửa thang máy đóng lại, mặc dù tốc độ đi xuống không chậm, nhưng trong không gian nhỏ hẹp như vậy, bầu không khí giữa tổng giám đốc và nhân viên mới vẫn có chút ngượng ngùng.

“Cô tốt nghiệp đại học rồi đến nơi này sống luôn à?” Từ Hoài Viễn bình tĩnh nhìn về phía trước.

“Vâng, sau này tôi cũng muốn định cư ở đây."

“Với bạn trai?” Anh hỏi.

Có lẽ là bởi vì lời nói quá tự nhiên nên mặc dù Trần Ức Liễu cảm thấy lạ khi anh chuyển chủ đề, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

“Có thể cho là vậy, nhưng tương lai ai biết trước được gì, cứ từng bước tiến tới thôi.”

“Hai người bên nhau bao lâu rồi?”

Câu hỏi này có phần hơi đột ngột.

Nhưng cô vẫn phải đáp lại câu hỏi của sếp lớn, Trần Ức Liễu dừng lại hai giây rồi trả lời: “Gần ba năm rồi thưa ngài.”

“Quan hệ thế nào?” Từ Hoài Viễn cười hỏi.

Lúc này Trần Ức Liễu mới ngẩng đầu nhìn Từ Hoài Viễn, lời anh nói bây giờ nhất định đã vượt qua ranh giới giữa hai người.

“Ngài Từ, đây là chuyện riêng của tôi, quan hệ của chúng tôi thế nào cũng không ảnh hưởng đến công việc đâu nhỉ?”

Từ Hoài Viễn nhướng mày, từ chối cho ý kiến.

Ai ngờ một giây sau, anh đột nhiên quay lại, hai người đối mặt với nhau.

Lúc này Trần Ức Liễu mới nhận ra mình chỉ cao tới ngực Từ Hoài Viễn, cô cũng không thấp lắm cho nên Từ Hoài Viễn chắc cao khoảng tầm 1m9.

Từ Hoài Viễn đặt tay lên vai cô, động tác đột ngột này đối với bất kỳ ai cũng là hành động có vẻ lỗ mãng, nhưng con người chính là động vật thị giác, trên người Từ Hoài Viễn đặc biệt toát ra sự bá đạo và đàn áp.

Trần Ức Liễu thậm chí có thể ngửi thấy mùi hormone trong không khí và mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh.

Không biết sao nhịp tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm anh, thậm chí còn không dám cử động.

Ánh mắt Từ Hoài Viễn khẽ chớp, anh cảm giác được trong lòng bắt đầu dâng trào cùng một ít khát khao.

“Muốn theo tôi không?” Anh ta hỏi.

Trần Ức Liễu ngẩn người.

Theo anh ta? Đây là có ý gì?

“Đừng sợ, tôi chỉ đang hỏi ý kiến cô thôi.”

Suy nghĩ của Trần Ức Liễu lập tức quay trở lại, chuyện này, chuyện này, sao tổng giám đốc lại muốn cô ở cùng anh ta cơ chứ?

Anh ta không biết cô đã có bạn trai rồi à?

“Từ tổng, tôi, tôi có bạn trai rồi!” Trần Ức Liễu có chút không biết phải làm sao, mặt đỏ lên, không biết là do kích động hay là thẹn thùng.

Từ Hoài Viễn đưa tay ra, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, điểm một cái lên bả vai Trần Ức Liễu.

“Tôi biết…”

“Nhưng… Chuyện này có liên quan gì?”

Anh hơi cúi người xuống, kề sát bên tai Trần Ức Liễu, nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: “Suy nghĩ kỹ đi.”

Như đã tính trước thời gian, lúc anh đứng thẳng người thì cửa thang máy cũng vừa mở ra.

Từ Hoài Viễn không chút do dự cất bước rời đi.

Để lại Trần Ức Liễu đỏ mặt tía tai còn chưa khôi phục lại bình tĩnh, thẳng cho đến khi cửa thang máy đóng lại rồi lại mở ra thì Trần Ức Liễu mới kịp phản ứng, đeo túi xách lên chạy chậm ra ngoài.

Kỷ Minh đã đứng đợi ở bên ngoài công ty.

Thấy cô bước ra, Kỷ Minh vội vẫy tay gọi cô.

“A Liễu!”

Trần Ức Liễu chạy về phía anh, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng nhào vào trong lòng anh.

Kỷ Minh có bờ vai rộng và đôi chân dài miên man, dù chỉ mặc quần áo bình thường nhưng anh lại trông như mấy người mẫu nam trên tạp chí, trai xinh gái đẹp ôm nhau trên phố, đúng là một cảnh đẹp hiếm có, thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường.

“Đẹp đôi quá, gái xinh phải đi cùng trai đẹp mới xứng.”

“Sao vội thế? Mặt còn đỏ nữa?” Kỷ Minh mỉm cười hôn lêи đỉиɦ đầu Trần Ức Liễu đang vùi trong lòng mình.

“Không, không có mà.”

Kỷ Minh xoa cái gáy của Trần Ức Liễu, nói: “Còn chối.”

Trần Ức Liễu không dám nhớ lại nguyên nhân thực sự khiến cô đỏ mặt, cô nắm tay Kỷ Minh, khóe miệng cong lên, nũng nịu nói: “Em đói rồi! Chúng ta mau đi ăn thôi!”

Kỷ Minh cưng chiều kéo tay cô đưa lên miệng hôn nhẹ: “Xe ở bên kia đường.”

Gia đình của Kỷ Minh cũng là một gia đình lao động bình thường, nhưng may mắn là anh luôn giành được học bổng và giải thưởng của các cuộc thi cấp tỉnh và quốc gia hàng năm, tiết kiệm được một số tiền đủ mua một chiếc xe để lên thành phố sau khi tốt nghiệp.

Đông Phong - hãng xe liên doanh Trung Nhật hiệu năng cao, giá thành rẻ cho sinh viên vừa ra trường.

Kỷ Minh thắt dây an toàn cho Trần Ức Liễu, anh một tay đỡ cô, một tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Nụ hôn của anh từ trước đến nay đều dịu dàng lại hết sức triền miên, mang theo hương vị không thể cự tuyệt, cằm của Trần Ức Liễu bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, đôi môi đỏ mọng không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, cánh môi bị mυ"ŧ một hồi, sưng nóng đỏ ửng lên.

Người đàn ông lại cố tình câu chiếc lưỡi nhỏ của cô ra, nhỏ giọng dụ dỗ cô hôn anh: “Bảo bối, thè lưỡi ra... để anh nếm thử được không?”

Trần Ức Liễu vô thức liếʍ anh, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay to đang định thò vào trong áo cô của Kỷ Minh.

“Kỷ Minh! Chúng ta đang ở trên xe! Anh không định đi ăn cơm à?”

Dáng vẻ hờn dỗi của cô cũng rất quyến rũ, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi, đôi môi đỏ mọng chúm chím, trên đó còn có một tia nước nhàn nhạt do chính anh để lại.

Kỷ Minh rút tay ra, xoa nhẹ bên ngoài áo sơ mi của cô.

“Được, tối nay trở về chúng ta lại tiếp tục.” Người đàn ông khẽ mỉm cười, để lộ ra chất giọng hơi khàn.

Một chiếc Mercedes Benz đang đậu dưới bóng cây cách đó không xa.

Người đàn ông đó chắc là người bạn trai mà cô ấy nói đến? Từ Hoài Viễn quan sát tất cả từ đằng xa, xe của anh đậu trong góc tối, tài xế không dám di chuyển khi chưa có lệnh của anh.

Anh nhìn đôi nam nữ ôm nhau, sau đó bước vào chiếc xe rẻ tiền, nhưng xe không khởi động ngay mà một lúc sau mới rời đi.

Từ Hoài Viễn đã trải qua nhiều chuyện trên đời, có thể dễ dàng biết được trong xe xảy ra chuyện gì, lầm thế nào được?

Nhưng điều này cũng kí©h thí©ɧ tinh thần hiếu chiến của Từ Hoài Viễn.

Luật rừng là tín ngưỡng duy nhất mà Từ Hoài Viễn tôn sùng trong đời.

Từ trước đến nay anh luôn là người chiến thắng.