Chương 188: Chúng ta đi bắt người

Edit: Nkuk

Beta: Maikaela

Khóe miệng lộ ra nụ cười, Hách Liên Hiên cũng gật đầu nói: “Muốn thuyết phục Vân Tương, chắc chắn sẽ không dễ dàng. Hách Liên Trần cũng có điểm chết, uầy. Ta nhận được tin tức, Hách Liên Trần đã đến nơi Vân Tương ở, chẳng qua vừa trở về, có vẻ không quá cao hứng, xem ra không thành rồi.”

“Bẩm báo có tin mới. . .” Thanh Âm ở ngoài cửa kêu lên.

Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly vội vàng mở cửa, kỳ quái nói: “Có tin gì mới.” Giọng Thanh m bên ngoài lộ ra kích động: “Hoàng tử Bắc Mạc Quốc giống như náo loạn gây ra mâu thuẫn với Hách Liên Trần. Phong Ảnh nhìn thấy hoàng tử Bắc Mạc Quốc từ phủ Hách Liên Trần đi ra, nổi giận đùng đùng, vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ.”

“Tốt rồi, sự tình đều hướng về phía lợi cho chúng ta.” Hách Liên Hiên phủi tay, “Xem ra lại một trò vui khác rồi đây.” Khoé miệng Lãnh Ly cũng lộ ra nụ cười, Bắc Mạc Quốc hoàng tử với Hách Liên Trần công khai chơi cứng, như vậy hiện tại Hách Liên Trần không sai biệt lắm chính là trong ngoài đều khốn đốn.

Thanh m cũng vô cùng hưng phấn, cười nói: “Hách Liên Trần hiện tại chỉ sợ giống như cùng kiến bò trên chảo nóng. Cần phải trấn an Vân Tương, lại phải bận tâm hoàng tử Bắc Mạc Quốc, vậy là đủ rồi. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, những cái này đều chẳng qua là chính hắn tự làm tự chịu. Ai bảo hắn dự định lung lạc Bắc Mạc Quốc?”

Trên mặt Hách Liên Hiên lộ ra nụ cười thật lâu không có, dõi mắt trông về phía xa, xa xa chân trời, một vòng hoàng hôn, thập phần mỹ lệ dưới bóng mây.

“Chúng ta ra ngoài du ngoạn một lúc đi.” Hách Liên Hiên đột nhiên đề nghị.

Lãnh Ly khẽ giật mình, lập tức hiểu ý cười nói: “Tốt tốt, rất lâu không ra ngoài buông lỏng.” Thanh m tự nhiên cũng là vỗ tay tán thành.

Ba người thế chuẩn bị tốt xe ngựa, ra ngoài du ngoạn.

Trong khi ba người mười phần hài lòng, trong phòng Hách Liên Trần, lại là tràn ngập một cỗ Hỏa Diễm. Mới vừa rồi bị hoàng tử Bắc Mạc Quốc ngang nhiên uy hϊếp, thực sự rất xấu hổ.

“Nhìn xem, đợi khi ta leo lên hoàng vị, Bắc Mạc Quốc ngươi nhất định sẽ bị thiết kỵ của ta san bằng, đến lúc đó ngươi làm sao phách lối. Hiện tại tha thứ cho ngươi, chẳng qua ngươi chỉ là con cờ hữu dụng để ta lợi dụng mà thôi.”

Sắc mặt Hách Liên Trần kìm nén giận dữ đến đỏ bừng. Bắp thịt trên mặt cũng có chút nhảy lên! Đôi mắt lạnh lùng hiện ra tia lửa giận. Rất hiển nhiên, hắn đã tức giận tới cực điểm.

Hắn có cảm giác hai bên sườn. Một bên là con dao găm nhỏ nhẹ của Vân Tương, một bên là cương đao sắc bén của hoàng tử Bắc Mạc Quốc. Mà trong thân thể, hắn có thể cảm nhận được một tia lạnh buốt thấu xương thời thời khắc khắc, tựa hồ đứng ngồi không yên.

Tức giận chửi thề vài câu, hắn mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Liền cảm thấy bản thân mình có chút kì lạ, hắn gần đây rất dễ dàng nổi giận. Chẳng qua nghĩ đến những khi nghĩ đến những điều này là do tình cảnh ngày càng tình cảnh khó khăn của hắn, trong lòng bất an, lại càng thêm rõ ràng. Tình thế thuận lợi dường như nghiêng về phía Hách Liên Hiên một chút.

Hung hăng nện một đấm lên bàn, trên mặt của hắn có chút vặn vẹo. Cốc trà trên bàn nhảy lên cao, rơi xuống đất, thành mấy mảnh vỡ hỗn độn.

Nô tài đã đợi ở bên ngoài, nghe được thanh âm bên trong, vội vàng tiến đến, đem mảnh sứ vỡ quét sạch sẽ, sau đó lại khom người lui ra ngoài.

Cùng lúc đó, hoàng tử Bắc Mạc Quốc cũng thập phần tức giận, một quyền giống như vậy nện lên bàn.

“Thật sự khinh người quá đáng, lúc trước hứa hẹn với ta, vậy mà chỉ là một tấm ngân phiếu.” Sắc mặt hoàng tử Bắc Mạc Quốc âm trầm, nhe răng trợn mắt gần như muốn đem Hách Liên Trần nuốt chửng.

Sứ giả Bắc Mạc Quốc khuyên nhủ: “Tạm thời bớt giận, kết quả vẫn chưa có, Vân Tiêu cô nương nhất định sẽ đồng ý.” Nhưng lời này hiển nhiên không đủ tin tưởng.

Hoàng tử sắc mặt hơi bình thản, nhưng lại lần nữa rất nhanh lại lần nữa trở nên âm trầm, cắn răng nói: “Ta ngược lại hoài nghi là bọn hắn đang cố ý thông đồng, chuyên môn nhục nhã ta. Nếu chuyện này không thành, Hách Liên Trần cũng tuyệt đối không thể leo lên đế vị.”

Những sứ giả khác đều liếc nhau một cái, không nói gì.

Hoàng tử phất phất tay, nói: “Các ngươi đi xuống trước, ta muốn yên lặng một chút.” Đường đường là hoàng tử Bắc Mạc Quốc, yêu cầu cầu hôn lại bị Hoàng Thượng mịt mờ cự tuyệt, thực sự làm cho tính khí cao ngạo của hắn có chút khó chịu! Dù sao, tại bộ Bắc Mạc Quốc, hắn cơ hồ dưới một người, trên vạn người.

Thế nhưng, khi đến Trung Nguyên, vậy mà nhận một tổn thất nặng nề như thế, bực bội nghiến răng nghiến lợi, trong đầu hắn đột nhiên loé lên một cỗ linh cảm, hắn nghĩ: “Ta vì cái gì không bắt Vân Tiêu đem đi? Một lúc, bọn hắn tuyệt đối không dám tiến đánh Bắc Mạc Quốc ta.”

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đọng lại ngay mặt. Trên mặt Hoàng Tử lộ ra vẻ do dự, ở trong lòng từng bước một kế hoạch, hắn không muốn sai xót.

Sau khi vỗ tay, các sứ giả vừa mới lui ra lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Hoàng tử hơi do dự trong chốc lát, cuối cùng đem kế hoạch của mình nói cho bọn hắn nghe.

Các sứ giả đồi giật nảy cả mình, không nghĩ tới hoàng tử vì một nữ nhân, vậy mà dự định làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế. Hiện tại thực lực Bắc Mạc Quốc không đủ cường đại, rất có thể bị công kích.

“Hoàng tử, chuyện này, ta nghĩ chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn, không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Một người trong đó lập tức biểu thị phản đối, bất quá nhìn thái tử kiêu ngạo liền động lòng, cho nên nói có chút uyển chuyển.

Hoàng tử Bắc Mạc Quốc nghe xong, lông mày lập tức vặn thành một cục, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn: “Bàn bạc kỹ hơn? Kế hoạch khác là kế hoạch nào?” Nghe giọng nói rất không vui.

Chẳng qua vị kia sứ giả cũng không vì hắn không thèm đếm xỉa mà nói: “Hiện tại thực lực chúng ta còn chưa đủ mạnh, nếu như ngài làm ra loại sự tình này, Hoàng Thượng cùng bọn hắn sẽ rấy nổi giận, sau đó dẫn binh đến tiến đánh Bắc Mạc Quốc, khi đó ta, lúc đó mọi chuyện đều đã muộn.”

“Thật sao, ngươi làm sao chắn chắn bọn sẽ quay lại tiến đánh chúng ta. Quan điểm của ta thì ngược lại.” Hoàng tử Bắc Mạc Quốc kiên trì với ý kiến của mình, mười phần kiên quyết nói.

“Đầu tiên, Hoàng Thượng của bọn hắn hoàn toàn không quan tâm đến việc chính sự, bình thường chỉ biết cầu tiên vấn đạo. Lại nói hiện nay là thời điểm các hoàng tử tranh đoạt hoàng vị, trên cơ bản thế lực trong cung đình chia năm xẻ bảy, sẽ không ai tách lực lượng ra, tiến đánh chúng ta. Hách Liên Trần nhất định phải đoạt được hoàng vị, hắn càng lúc càng nguy hiểm.”

Các sứ giả hai mặt nhìn nhau, nghe hoàng tử phân tích như thế, cũng rất có đạo lý. Bọn hắn đành phải lựa chọn trầm mặc. Nếu lại tiếp tục kiên trì ý mình, chỉ sợ hoàng tử sẽ nổi giận.

Hoàng tử Bắc Mạc Quốc thăy bọn họ đều không phản đối, liền để bọn hắn lui ra. Những sứ giả do dự trong chốc lát, vẫn lần lượt rời đi.

Sáng hôm sau, vừa rạng sáng, Hách Liên Trần chưa kịp rửa mặt, liền nghe tiếng bước chân lo lắng của một đoàn người truyền đến. Hách Liên Trần lập tức có chút không cao hứng, không biết không tuân theo quy cũ như thế. Không mở cửa hỏi thăm, cửa đã bị đẩy ra, Hách Liên Trần đang muốn phát tác, xem xét người tới, không khỏi ngốc.

Người đến là Vân Tương.

Nô tài một mực theo đến cổng, trông thấy Hách Liên Hiên, liên tục xin lỗi: “Vương Gia, tiểu nhân thuyết phục rất nhiều lần, nhưng là...” Hách Liên Trần vung tay lên, quản gia lập tức ngậm miệng, thức thời lui xuống đi.

“Ngươi tới làm gì?” Hách Liên Trần chú ý tới thần sắc Vân Tương có chút không tốt, hình như đã xảy ra chuyện gì.