Chương 10: Vì thành phố này có em, anh nhất định sẽ quay lại

Đã là ngày thứ năm Thẩm Đông ở Giáng Xuyên, đây cũng là lần đầu tiên anh cho phép bản thân mình tất trách với công việc để dành thời gian theo đuổi chân ái của đời mình.

Hôm nay khí trời mát mẻ, trên nền trời phủ đặc sao đêm, chi chít từng chấm sáng li ti phân bố rả rích. Phó Văn liếc mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bất giác liền muốn đi ra ngoài dạo phố để đầu óc được thư thả. Đương nhiên chỉ đi một mình thì quả thực có hơi nhàm chán đôi chút, bởi vậy trong đầu cô gái nhỏ lại nảy lên một ý nghĩ táo bạo hơn, đó chính là rủ thêm Thẩm Đông đi cùng. Kết quả là... anh chịu đi thật.

Thẩm Đông mặc một chiếc sơ mi xanh đậm cùng quần tây đen, ngũ quan tinh xảo đến xuất thần nhập quỷ. Đi cùng Phó Văn một thân váy trắng tinh khiết, gợi cảm giác đơn thuần, đáng yêu. Có nhiều người nhìn vào lại âm thầm tán thưởng, kỳ thực rất xứng đôi vừa lứa.

Hai người đi song song với nhau, bước chân chậm rãi, ánh nhìn thẳng tắp nhưng đáy mắt lại vương đậm lúng túng cùng ngại ngùng. Phó Văn cảm thấy bầu không khí có chút căng cứng, đi chung với Thẩm Đông, cô thật sự không biết phải bắt chuyện như thế nào, chính là không rõ phải lấy chủ đề gì để cả hai có thể thoải mái bàn luận. Chỉ là lúc này, chính anh lại là người lên tiếng trước để xóa bỏ khoảng yên lặng trước mặt.

"A Văn, có lẽ hai ngày nữa anh phải về Nam Dương rồi."

Lời vừa bật ra lập tức khiến Phó Văn cau chặt hai mày, cô cố nén khó chịu trong lòng, nhưng kỳ thực những bất mãn xen lẫn hụt hẫng kia sớm đã bị Thẩm Đông nhìn thấu.

Phó Văn siết chặt túi, lại thấy đoạn tình cảm này chỉ vừa mới tiến triển được đôi chút bây giờ lại sắp rơi vào ngõ cụt, như vậy làm cô có chút không vui.

"Anh về rồi... có quay lại nữa hay không?"

Thẩm Đông dường như có thể nghe ra muộn phiền trong câu hỏi kia. Cô đây là đang thật sự luyến tiếc anh hay là đang sợ anh ăn ốc bỏ vỏ, phá hoại người khác xong liền nhắm mắt làm ngơ?

Anh đưa tay sờ nhẹ mũi, cố tình áp sát Phó Văn hơn một chút, song hành sánh bước bên cô. Một tay đút vào túi, một tay thả lỏng như đang chờ đợi một điều phát sinh đặc biệt nào đó. Hít lấy một ngụm khí lạnh, đoạn liền trả lời: "Anh sẽ quay lại. Vì thành phố này có em, anh nhất định sẽ quay lại..."

Phó Văn nghe cảm động đến mức đáy mắt rung rinh một tầng lệ mỏng, cô dừng chân, cảm thấy nơi lòng ngực có cái gì đó cực kỳ đau nhói lẫn lộn chua xót. Những lời nói này của anh, cô có thể tin không? Là mật ngọt chết người, cô đã từng sa vào một lần, sợ đến mức ám ảnh cả đời. Bây giờ lại nghe lại những lời này một lần nữa, đương nhiên làm Phó Văn có hơi hoang mang.

Bả vai Phó Văn run lên nhè nhẹ, cố nén chặt mất mát ở trong lòng, rất nhanh cơ thể lại cảm nhận được một luồng ấm áp xâm nhập vào bên trong. Thẩm Đông đang ôm cô, một cái ôm dịu dàng đong đầy thứ cảm xúc mãnh liệt.

"Cho anh ba ngày giải quyết công việc, sau đó hoặc có thể sớm hơn anh sẽ đến tìm em. Sợ gì chứ, trong trắng mà anh gìn giữ hai mươi lăm năm đều trao hết cho em rồi. Vả lại... em rất tuyệt. Em nghĩ... anh còn có thể ôm ấp tư tình mà qua lại cùng người khác sao?" Giọng nói trầm ấm ám chút mê tình, thanh âm chắc nịch lẫn chút đùa cợt, nhưng những lời này của Thẩm Đông thật sự có thể tin được.

Phó Văn chỉ sợ thời gian cả hai qua lại không lâu, tình cảm chưa đủ sâu nặng, chưa đủ tin tưởng nhau. Dù sao cô cũng là con gái, lo lắng một chút cũng không vấn đề gì. Nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn tin tưởng người đàn ông chỉ vừa mới quen biết được năm ngày và cùng cô phát sinh quan hệ hai lần. Liệu bọn họ sẽ tiến triển tới đâu?

Phó Văn bất giác liền nắm lấy tay Thẩm Đông, nhẹ nhàng đan những ngón tay mình vào bàn tay to lớn, mềm mại kia. Anh siết nhẹ tay cô, nở ra một nụ cười dịu dàng nồng đậm mà trước đây anh chưa hề thử qua nó.

"Đêm nay và hai đêm tới anh có thể sang phòng ngủ cùng em không? Anh... anh sẽ không làm gì đâu, anh hứa đấy... anh chỉ muốn nằm ôm em mà thôi, anh muốn... lưu lại thật kỹ mùi hương của em..."

Kỳ thực những lời nói này làm hai má Phó Văn nhiễm chút phiếm hồng. Mà một người trước đây luôn giữ tốt tôn nghiêm cùng quy tắc của mình hôm nay lại đi phá lệ chỉ vì một người chưa quen quá một tuần. Khóe môi nữ nhân chợt dâng lên một ý cười nồng đậm.

"Có thể thử..."

Cả hai kéo nhau đến một quầy nước ở gần đó, nhìn một lượt qua menu, Thẩm Đông cảm thấy cà phê đen thật sự không thích hợp với bản thân, vì vậy liền tùy ý gọi một ly trà chanh cho hợp khẩu vị. Sau khi phục vụ đem nước ra, anh liền nhanh chóng thanh toán hai ly nước, căn bản không để Phó Văn lưu tâm gì đến chuyện tiền bạc dù chỉ là một con số nhỏ.

Bước ra ngoài quầy, băng ghế đá được đặt dọc khắp nơi. Thẩm Đông kéo người nọ đến một chỗ tùy ý, để bản thân ngồi xuống trước sau đó mới ấn Phó Văn ngồi xuống đùi mình. Cô ngồi ngang, hai chân đặt qua đùi anh hướng cùng một hướng. Một tay cô choàng qua cổ Thẩm Đông rồi đặt nhẹ lên vai, anh vừa vặn níu tay mình ở eo cô.

Anh hút lấy một ngụm nước chanh rồi đặt ly xuống mặt băng ghế, tay còn lại liền kết hợp với tay đang đặt lên eo mà khít chặt cô lại. Thẩm Đông dụi đầu vào ngực Phó Văn mà cọ cọ, hương thơm vị đào ngọt ngào phảng phất ở nơi đầu mũi thật khiến anh như muốn lâm vào mê muội. Hai chân cô đung đưa nhẹ, một tay cầm nước, một tay xoa xoa đầu anh. Cô cọ xát cằm mình qua lại ở đỉnh đầu đối phương, tạo nên thứ cảm giác thích thú vô cùng.

"Thẩm Đông, anh có nhiều bạn bè không?"

Tự nhiên Phó Văn lại đề cập đến vấn đề này nên làm anh có chút không hiểu, nhưng dù vậy anh vẫn thật lòng mà trả lời.

"Không nhiều lắm. Chỉ có ba, bốn người. Nhưng người nào cũng có đôi có cặp..."

Phó Văn phì cười. Có phải là anh đang mánh khóe đến việc bản thân còn là một cẩu độc thân hay không? Trước kia thì là như vậy, nhưng bây giờ có hơi mông lung, chưa chắc gì Thẩm Đông vẫn còn là một cẩu độc thân ở thời điểm hiện tại.

Phó Văn định lên tiếng nói thêm gì đó, nhưng việc xảy ra tiếp theo lại làm cô ủy khuất kinh người. Một người phụ nữ vì đùa giỡn với bạn trai mà làm đổ ly nước trên tay vào người cô, khiến váy trắng bị bẩn một mảng rất lớn, mà Thẩm Đông tại thời điểm đó không thể không bị vạ lây. Cô ta cuống quít nói vài lời xin lỗi, nhưng khoảnh khắc biết người nọ là Phó Văn thì tia hối lỗi còn sót lại trên mặt liền vụt tắt.

"Là Phó Văn à? Ha, hơn một năm nay không gặp lại... đã có bạn trai mới rồi? Thế nào... không còn vương vấn Tần Kiên nữa chứ?" Giọng nói trêu đùa vang lên, đối với Phó Văn lại càng giống như bị tạt vào mặt một xô nước lạnh.

Tần Kiên kế bên thuận theo bạn gái, nâng tay che đi ý cười cợt nhả. Phó Văn ngay lập tức đứng dậy, mi tâm rũ xuống, tức giận đến siết chặt hai tay, mặt mày đỏ bừng.

Thẩm Đông từ tốn đứng dậy, mắt thấy trên váy bạn gái mình bị bẩn một mảng rất lớn, tâm tình của anh lập tức hạ thấp xuống cực điểm.

"Bạn của em à?" Anh không nhìn bọn họ, chỉ dùng tay phủi phủi đi chút vết bẩn đang bám trên váy cô.

Cô nghe anh hỏi liền lắc đầu phủ nhận: "Không quen biết..."

Lệ Niên Đan bật cười chế giễu, chính là đang nghĩ Phó Văn sợ hãi không muốn chấp nhận những gì đã xảy ra với bản thân. Mắt thấy Thẩm Đông một thân cương nghị, rắn chắc, ngũ quan tiêu sái, phong hoa hơn người, kỳ thực Lệ Niên Đan kia cũng có chút ghen tị. Cô ta nâng tay vuốt lấy cổ áo sơ mi của Thẩm Đông, lại nghiêng đầu âm thầm đá mắt câu dẫn.

Cảm giác lúc này của anh là gì? Chính là buồn nôn...

"Lại nhặt được một người đẹp trai như vậy... sao vậy Phó Văn? Có muốn chia sẻ với người bạn tốt này một chút không?"

Lời vừa dứt, từ đáy mắt Thẩm Đông dâng lên trùng trùng điệp điệp sát khí kinh người. Mắt phượng thả lỏng hòa với ánh sáng mờ nhạt xung quanh, tạo nên một ánh nhìn lạnh lẽo mang theo tia đồ sát.