Chương 10: Trò chuyện video

Sau khi về phòng, Liên Yên trước tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó đem vào trong phòng tắm.

Khách sạn chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, bởi vì trước đó cô đã phân phó qua, nên bồn tắm đã được xả đầy nước, bên trong còn bỏ thêm chút tinh dầu hoa hồng. Liên Yên vừa đi vào, đã ngửi thấy mùi hương vô cùng dễ chịu.

Cô cởϊ qυầи áo ra, bước chân dài ngồi vào bồn tắm. Mới vừa chìm vào trong nước, thì màn hình di động đặt bên cạnh chỗ gác tay sáng lên.

Liên Yên tưởng người hẹn đã tới, nhưng trăm triệu không nghĩ tới là Chu Dạ người mà vừa rồi bị cô bày ra sắc mặt không tốt.

Hắn đầu tiên là gửi một dấu chấm hỏi lại đây, sau đó lại gửi mấy tin nhắn thoại.

Liên Yên click mở cái trên cùng, thanh âm phẫn nộ lại vẫn không mất đi sự dễ nghe vang lên, “Cô người phụ nữ này…”

Không đợi tin nhắn thoại phát xong, Liên Yên liền ấn tạm dừng.

Người này quả nhiên có bệnh.

Cô đem điện thoại ném đến một bên, tiếp tục hưởng thụ việc ngâm nước ấm.

Cùng lúc đó, Chu Dạ đang đứng lặng ở trước cửa phòng 1218 nhìn thấy khung chat nửa ngày không có động tĩnh, sắc mặt càng kém hơn vài phần.

Người phục vụ lúc tới liền nhìn thấy một màn như vậy, người đàn ông bộ dáng soái khí trên đỉnh đầu lại bao phủ một tảng lớn sương đen, cảm giác như giây tiếp theo anh ta sẽ đá cửa vậy.

Cậu ta có chút run run rẩy rẩy mà đi qua, liên tục xin lỗi, “Chu lão sư, thật ngượng ngùng, lần này thật sự là lỗi của chúng tôi.”

Chu Dạ nghe được hắn nói, không kiên nhẫn mà hướng hắn ngoéo tay, “Đừng vô nghĩa, đưa thẻ cho tôi.”

“Dạ được, được.” Người phục vụ vội vàng đưa thẻ.

Sau khi lấy được thẻ, Chu Dạ quẹt mở, sau đó đi nhanh vào phòng.

Vào cửa liền xốc mũ choàng, đem áo hoodie thể thao trên người cởi ra ném ở trên sô pha. Mái tóc vàng ánh kim không có mũ bao lại, hoàn toàn rũ xuống dưới, xõa ở hai bên sườn khuôn mặt thon gầy.

Chu Dạ nhìn giấy viết nhạc vứt đầy đất, nhịn không được bực bội mà gãi gãi tóc. Hắn không có mặc áo trên, nửa người trên hoàn mỹ hoàn toàn trần trụi, từng khối cơ bắp tạo thành những đường cong vô cùng xinh đẹp.

Quần thể dục màu xám lỏng lẻo mà treo ở bên hông săn chắc, theo động tác cúi người đi lấy giấy viết bản thảo của hắn, ánh đèn làm cho cơ bắp trắng nõn no đủ như phủ một tầng màu men gốm hơi mỏng.

Cơ eo buộc chặt, đường nhân ngư nơi hông của Chu Dạ càng sâu thêm vài phần, một nốt ruồi màu nâu nhỏ an tĩnh mà nằm ở khe rãnh kia.

Chu Dạ cầm một xấp bản nhạc ở sô pha ngồi xuống, sàn nhà có chút lạnh lẽo, lại áp không được bực bội trong lòng.

Chẳng được bao lâu, hắn càng nghĩ càng phiền, đem những mấy tờ giấy đó dùng sức vứt lên không trung, đầu giận dỗi mà dựa về phía sau.

Trang giấy như tuyết hoa ở trong không trung bay tá lả, sau đó rơi rụng trên sàn nhà.

Đôi mắt u lam của người đàn ông nhìn chăm chú vào trần nhà, có chút tối tăm trầm thấp. Lúc hắn viết nhạc, thỉnh thoảng cũng sẽ lâm vào loại trạng thái thiếu linh cảm này. Nhưng chưa bao giờ như lần này, khoảng thời gian kéo dài hơn, mà linh cảm thì càng khô kiệt.

Trước đây mỗi khi tới thời điểm này, hắn sẽ đem ánh mắt phóng tới trên người người khác, từ chỗ họ tìm kiếm một chút linh cảm. Nhưng đã rất nhiều ngày việc tìm đối tượng để lấy linh cảm đều vấp phải trắc trở, càng làm hắn cảm thấy ngọn lửa trong lòng kia càng cháy ngùn ngụt thêm một chút.

Chu Dạ click mở WeChat, giao diện vẫn còn dừng lại ở đoạn đối thoại cùng hình đại diện cái cây kia.

Liên Yên xác thật là đối tượng mang linh cảm mới của hắn.

Ngày ấy ở trên đường gặp được cô, cô ở ngoài cửa sổ hướng hắn dựng ngón giữa, trong ánh mắt sáng ngời như là đang có một ngọn lửa bốc cháy. Tuy rằng hắn mang kính râm, nhưng ngọn lửa kia vẫn có thể xuyên thấu hết thảy làm cho hắn bị bỏng.

Sau đó lại ở Hoan Thụy vô tình gặp lại làm hắn có chút ngoài ý muốn, cô nhất cử nhất động đều xinh đẹp như vậy, giống như khi mới gặp vậy.

Đối với hắn, cũng không yếu thế, cũng không chịu khuất phục.

Chu Dạ nhìn quen rất nhiều đàn ông phụ nữ bị hắn nói dăm ba câu liền bỏ chạy, hoặc là bị bộ dáng của hắn mê hoặc, hoặc là không dám tới trêu chọc người có loại tính cách này như hắn, nhưng hắn lại rất ít gặp được người giống như cô.

Nhưng cô như thế nào lại dễ dàng mà đáp ứng hắn như vậy chứ? Tựa như những người hắn gặp được trước đây, không bao lâu, liền bị hắn đặt ở trong miệng nhấm nuốt, sau đó sẽ mất đi loại hương vị hấp dẫn hắn ban đầu.

Hắn “hừ” một tiếng, lại nhớ tới hôm nay lúc Liên Yên vào cửa đã cho hắn một cái nhìn xem thường, ngón tay thon dài để ở cằm liền dừng một chút, sau đó lại ở giao diện của WeChat ấn xuống nút trò chuyện video.

Bên kia qua thật lâu mới nghe máy.

Vừa thấy hình ảnh Liên Yên bên kia, Chu Dạ sửng sốt, rất nhanh lại cười nhẹ ra tiếng, “Không nghĩ tới, cô còn… Rất nhiệt tình.”

Liên Yên lúc này cũng thấy rõ người xuất hiện trên màn hình, mày hơi nhíu, “Như thế nào lại là cậu.”

Tuy rằng lúc này cô đang ngâm nước ấm, toàn thân trần trụi, nhưng Liên Yên lại rất bình tĩnh. Bởi vì, những việc như ở trên bãi biển trên người không một vật che thân mà nằm phơi nắng, cô cũng không phải chưa từng nếm thử qua.

Ánh mắt Liên Yên từ trên gương mặt xuất chúng của người đàn ông đối diện dời đi xuống, rất nhanh liền thấy rõ hắn cũng đang trần trụi nửa người trên, cho dù cơ bắp không ở trạng thái sung huyết, nhưng tám khối cơ bụng khe rãnh lại rất rõ ràng, rất có cảm giác.

Cô nhịn không được cách màn hình hướng hắn huýt sáo, “Nha, cậu cũng rất nhiệt tình.”

Nói xong, cô tự tại mà đem đầu chìm vào trong nước, thực mau lại từ mặt nước trồi lên. Loại này tư thái tự nhiên này làm Chu Dạ trong nháy mắt có ảo giác —— cô giống như cùng hắn rất quen thuộc.

Lúc này, gò má của cô bởi vì hơi nóng mà dính vài phần ửng đỏ, làm cho đôi mắt màu nâu của cô càng thêm sáng ngời.

Màu da của cô thiên về ngăm, không phải kiểu trắng nõn như người Đông Á truyền thống, mà là một màu mật khỏe mạnh. Ở dưới ánh đèn mờ nhạt cùng ánh nước thấp thoáng, đường cong vai cổ của cô rất đẹp, bộ ngực phập phồng như ẩn như hiện.

Tình cảnh này khiến cho Chu Dạ nhớ tới những bộ phim cổ trang sương khói lượn lờ, hắn cảm thấy trong đầu của mình một sợi dây thần kinh tinh tế nhẹ nhàng giật giật.

Bởi vì từ trong nước ngẩng đầu lên, nên trên mặt Liên Yên toàn bộ đã bị nước làm cho ướt nhẹp, trên đôi môi căng mọng không biết từ khi nào lại dính một giọt nước, theo động tác cô chìm nổi trong nước mà lung lay sắp rớt.

Ánh mắt của Chu Dạ hoàn toàn bị giọt nước kia hấp dẫn.

Theo lý thuyết, những bộ vị quan trọng nhất của Liên Yên hoàn toàn không có bại lộ, nhưng hắn lại như bị mê hoặc mà nhìn chằm chằm vào cô.

Ở nơi người ta không nhìn thấy, phần lưng Chu Dạ đã căng thẳng lên. Rõ ràng không người nào ở sau lưng hắn âu yếm, nhưng hắn lại có một loại ngứa ngáy không tên xuất phát từ xương cùng rồi dần dần lan tràn lên.

Đúng lúc này, đôi mắt Liên Yên sáng lên quét về phía hắn, ánh mắt kia vô cùng thanh triệt, lại ngoài ý muốn làm cho cổ họng hắn căng chặt.

“Này, cậu như thế nào còn không cúp máy? Thích xem người khác tắm rửa như vậy a?”

Di động gác ở trên giá, Liên Yên vốn dĩ đang ở cách khá xa, lúc này liền bơi tới lại gần, ghé vào thành bồn tắm gắt gao mà nhìn chằm chằm Chu Dạ.

Nhìn ở khoảng cách gần, Chu Dạ ngoài ý muốn phát hiện, đôi mắt nâu đồng của Liên Yên rất thanh thấu. Nếu nói ngày xưa màu nâu này làm người ta nhớ tới gấu hổ báo, thì lúc này ở dưới làn sương mù bốc hơi, hắn lại liên tưởng tới mật ong thơm ngọt.

Chu Dạ từng quay chụp qua một ít chủ đều tạp chí yêu cầu lỏa lồ cơ bắp gợi cảm, mặc dù ở dưới ánh mắt nóng bỏng của nhân viên công tác trong phim trường nhưng hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy túng quẫn.

Nhưng không biết vì sao, đêm nay bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, hắn lại cảm thấy nơi nào đó có chút không được tự nhiên.

Hắn áp xuống cảm giác kì quái đang không chịu khống chế mà trào ra trong lòng, hơi gợi lên khóe miệng. Đang chuẩn bị mở miệng trào phúng lại, liền nghe được cửa phòng tắm của Liên Yên đột nhiên bị người gõ vang từ bên ngoài.