Chương 9: Lửa khói của hắn

Liên Yên lấy khăn ăn chấm chấm khóe miệng, sau đó chậm rì rì mà đối diện với đôi mắt màu lam có cảm giác xâm lược mười phần kia.

Cô buông bộ đồ ăn trong tay, đem cánh tay chống ở trên bàn, nửa người trên khẽ dời, ngữ khí cũng học cậu ta, âm cuối cô hơi nhướn lên, “Cậu là ai?”

Trong mắt người phụ nữ không chút nào che lấp sự không sợ cùng hứng thú, khóe miệng tươi cười tự tin xinh đẹp, giống như lần đó bọn họ gặp nhau ở Hoan Thụy. Nam sinh đối diện với vẻ mặt như vậy của cô, nhất thời có chút thất thần.

Nếu cô là do nghi hoặc mà hỏi ra những lời này, thì hắn có lẽ sẽ tin tưởng cô không nhớ rõ hắn. Tuy rằng lấy tướng mạo ưu việt của hắn mà nói, thì chuyện này cơ hồ không có khả năng.

Nhưng lúc này Liên Yên một bộ tư thái tự tại, ngược lại làm cho hắn nắm bắt không được.

Hắn thu hồi cánh tay, nụ cười có chút ý vị không, “Chị không nhớ rõ? Lần trước tôi còn tìm chị xin WeChat đấy…”

Nửa câu sau thanh âm của hắn bỗng dưng hạ thấp, thêm vào đó có chút mềm mại, như là đang ủy khuất bất mãn.

Liên Yên tất nhiên là nhớ rõ hắn. Tuy rằng cô không phải người có khả năng ghi nhớ quá tốt, nhưng đối với khuôn mặt đẹp trai làm cô tâm động một chút này thì hơn phân nửa là có ấn tượng.

Huống chi trên người cậu ta còn có loại ngạo mạn mà cô phá lệ quen thuộc, tính tình có chút cổ quái không dựa theo lẽ thường mà ra bài.

“Chị, chúng ta thêm WeChat đi.” Hắn lại dùng cái loại giọng điệu mềm mại này nói tiếp, âm cuối mê hoặc giống như muốn câu lấy trái tim của người khác.

Liên Yên nhấp một ngụm rượu nho, nâng lên cặp mắt dài tinh tế đánh giá hắn.

Không thể phủ nhận chính là, thanh âm của hắn thật sự dễ nghe, cái túi da này cũng vô cùng xinh đẹp. Đôi đôi mắt lam mờ mịt nhưng lại sâu thẳm, đó là một loại hấp dẫn phá lệ nguy hiểm.

Khi bị nó nắm lấy, người ta sẽ có cảm giác như là đang đi trên dây ở vách núi, tùy thời sẽ rơi vào vực sâu.

Một người đẹp như vậy, thêm Wechat thì cô cũng có tổn thất gì đâu? Ai biết chơi hơn, còn chưa biết được đâu?

Liên Yên gật gật đầu, cô cúi đầu mở khóa di động, nên không thấy được bên kia trong mắt cậu trai trẻ tràn ngập thần sắc phức tạp.

Đó là tự đắc, trào phúng cùng nhạt nhẽo hòa trộn lại với nhau, chúng như là một đám sương bao lại đôi mắt, sau đó lại chìm vào biển sâu kia.

Chu Dạ nhìn vào tài khoản bạn bè mới trên di động. Ảnh đại diện của cô là một cái cây, không biết là chụp ở nơi nào, nên khi nhìn ở trong danh sách bạn bè của hắn, bức ảnh này của cô có vẻ hơi lạc loài.

Nhìn vào bức ảnh này khiến người ta tưởng đó là tài khoản của một người trung niên, làm cho nhạt nhẽo nổi lên trong lòng hắn càng tăng thêm vài phần.

Vốn dĩ hắn muốn ghi chú cho cô là “Lửa khói” nhưng lại gõ không nổi nữa, Chu Dạ tắt màn hình, nụ cười đột nhiên lạnh xuống dưới. Không cùng Liên Yên chào hỏi, liền bước chân dài rời đi.

Phiến lửa khói kia quá hư ảo và ngắn ngủi, chỉ cháy lên trong một cái chớp mắt, giờ đã không thấy tăm hơi.

Hóa ra, cô cũng không phải là lửa khói của hắn, không đáng hắn vì cô mà dừng lại.

*

Liên Yên không đem người con trai xinh đẹp nhưng âm tình bất định này để ở trong lòng, tâm tư của cô tuy rằng không tinh tế, nhưng vẫn mơ hồ nhận thấy được hắn tiếp cận cô là có mục đích, cảm xúc chợt thay đổi kia khả năng cùng mục đích đó cũng có quan hệ.

Những chuyện không rõ cô cũng không cố tình đi truy cứu, dù sao xem mặt lạnh trước khi đi của hắn kia, thì người khó chịu cũng không phải cô.

Cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng mà tiếp tục chơi di động, cô gửi cho bữa tiệc lớn đêm nay một tin nhắn, “Như thế nào còn chưa tới?”

“Lập tức liền tới.” Bên kia hẳn là cũng rất sốt ruột, rất nhanh trả lời cô.

“Tôi đi lên phòng trước chờ anh, phòng 1217.”

Liên Yên đứng dậy, tiếp nhận áo khoác mà người phục vụ đưa qua, chuẩn bị lên trong phòng rửa mặt một chút.

Khi lên đến hành lang của tầng phòng, lại ngoài ý muốn thấy được một người. Liên Yên ngẩng đầu nhìn nhìn trên đỉnh đầu hắn, 1218, nhịn không được cảm thán một câu thế giới này có đôi khi quá nhỏ.

Chu Dạ một tay cắm ở trong túi, một tay cầm di động gọi điện thoại cho người đại diện. Ánh đèn màu trắng trên hành lang chiếu vào trên gương mặt tinh xảo trắng nõn của hắn, cũng chiếu ra vài phần tối tăm cùng âm trầm.

Người đại diện ở bên kia nôn nóng mà hét lên, “Tiểu tổ tông, cậu ở trên đó đừng đi xuống, phía dưới mấy tầng đều có fans đấy. Phục vụ qua một lát sẽ giữ cửa cho cậu đi, cậu cứ ở cửa chờ một lát, biết không?”

Chu Dạ nửa ngày không lên tiếng.

Người đại diện nhớ tới hắn trước nay vẫn là tính tình bất thường, nên có chút sợ sợ nói, “Đừng nóng giận a đừng nóng giận.”

“Này, vị kia ——” Liên Yên “Tích” một tiếng, đem cửa phòng 1217 quẹt mở, sau đó liền hướng Chu Dạ giơ giơ lên thẻ phòng, “Phiền toái nhường một chút.”

Nhìn thấy người khởi xướng chọc mình không vui xuất hiện, Chu Dạ lạnh mặt quét mắt nhìn cô một cái, ánh mắt kia lạnh băng đến tận xương, cùng người ý cười tươi rói hơn mười phút trước ở nhà hàng khác nhau một trời một vực.

Liên Yên nghiến răng, cảm thấy tiểu tử này khả năng thật là đầu óc có bệnh. Cô tính tình cũng không phải quá tốt để có thể nhẫn nhịn người lạ. Chờ hắn dịch qua, cô liền nhìn hắn mắt trợn trắng, “Có bệnh thì đi mà chữa bệnh!”

Nói xong đem cửa “Bá” một tiếng đóng lại, cửa phòng bị dùng sức đóng nên mang theo gió lạnh hất vào trên mặt Chu Dạ, giống như cho hắn một cái tát.

Bởi vì hắn chưa có tắt điện thoại, nên người đại diện đầu kia nghe xong toàn bộ quá trình cũng nhịn không được mà hít vào một ngụm khí lạnh.