Chương 8: Hiện trường xấu hổ

Khi Liên Yên vào thang máy, bên trong đã có một người đàn ông. Anh ta rất cao, Liên Yên đã cao 1m7, nhưng khi nhìn thẳng đi vào chỉ có thể nhìn thấy nơi cổ áo thắt cà vạt chỉnh chu của đối phương, còn có bờ vai rộng bị âu phục bao vây kín mít.

Cô đang chuẩn bị ấn tầng G, lại phát hiện phím tầng đó đèn đã sáng, liền biết người trong thang máy cùng cô có đích đến giống nhau.

Liên Yên nghiêng người, ánh mắt đảo qua chiếc kẹp cà vạt đắt tiền trước người anh ta. Đó là mẫu mới nhất của hãng G, trước đó không lâu khi cô chọn quà cho Triệu Ngộ cũng đã xem qua cái này, giá cả vô cùng xa xỉ.

Hội Trạch không có yêu cầu nhân viên phải trang phục công sở, nhưng đại bộ phận người đi làm vẫn mặc một thân chính trang.

Nhưng giống người đàn ông trước mắt này, anh ta cũng mặc một thân tây trang định chế phẳng phiu.

Cô đang chuẩn bị ngẩng đầu xem bộ dáng người đàn ông một chút, lại nhìn thấy màn hình di động sáng lên, liền vội vàng mở máy, hóa ra là An Tri Hiểu ngủ dậy rồi gửi tin nhắn cho cô. “!!!”

Phía trên chính là một bức ảnh dáng người đàn ông mà Liên Yên đã gửi qua. Hôm qua cô rời khỏi phần mềm, liền cùng An Tri Hiểu nói về chuyện này. Bởi vì nói chuyện về dáng người của người đàn ông này, thì chỉ có giữa phụ nữ với nhau mới hiểu.

“Hàng tốt lắm! Cậu thật có phúc.”

An Tri Hiểu lại gửi tới một câu, cô ấy cũng từng chơi bời khá nhiều, nhưng dáng người đẹp như vậy cũng rất hiếm khi thấy.

Liên Yên có chút bất đắc dĩ mà nhìn An Tri Hiểu nhắn “Không hổ là Yên Yên của chúng ta!.”

Lời này Liên Yên rõ ràng, tuyệt không phải là có ý tứ trêu chọc, An Tri Hiểu mỗi lần nhắn như vậy đều là nghiêm túc mà khen cô.

Bạn bè của cô có rất nhiều, nhưng người mà cô có thể thổ lộ tình cảm ngược lại có rất ít. Ban đầu cô cùng An Tri Hiểu cũng chỉ là quen biết hời hợt, sau lại là bởi vì An Tri Hiểu ở sơ trung bị người ta bạo lực lạnh, mà đoạn thời gian kia chỉ có Liên Yên giúp cô ấy một phen, sau đó hai người liền thân nhau.

Nói có thể không ai tin, An Tri Hiểu khi đi học là một người an tĩnh hướng nội, sau khi cùng Liên Yên trở thành bạn tốt thì tính cách cũng có sự thay đổi lớn.

Liên Yên gửi cho cô ấy một cái icon, rồi lại thuận tay click mở tấm ảnh kia, chuẩn bị tiếp tục thưởng thức.

Cô đang xem rất nhập tâm, thì thang máy đột nhiên ngừng lại. Có một người đàn ông kêu lên “Chờ một chút”, sau đó nhanh chóng mà ôm một đống văn kiện đi đến.

Động tác của hắn rất là lỗ mãng, khi tiến vào còn đυ.ng phải Liên Yên một chút, khiến cho di động trong tay cô rớt ra, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng “Bang”!

Liên Yên phản ứng rất nhanh, đang muốn đi nhặt di động, thì một bàn tay thon dài từ bên cạnh người đem di động của cô đưa tới.

Mà trên màn hình di động lúc này chính là tấm ảnh thân thể của người đàn ông mà cô đang phóng lớn lên để xem.

“…”

Sau một trận trầm mặc, cô liền hướng cái tay kia nói cảm ơn.

“Thực xin lỗi… thực xin lỗi!”

Người đàn ông đυ.ng phải Liên Yên không thể bỏ đồ trên tay xuống, nên chỉ có thể cung eo ở bên cạnh hướng cô không ngừng xin lỗi, nhưng thanh âm của hắn thực mau tựa như bị mắc ở yết hầu nên đột nhiên im bặt, sau đó nhanh chóng cất cao, “… Lê tổng!”

Liên Yên nghe tiếng quay đầu, chợt đối diện với một gương mặt xuất chúng lạnh lùng thâm thúy, vóc người anh ta rất cao, quanh thân khí chất lạnh lẽo. Đĩnh bạt mà đứng ở nơi đó, không nói lời nào, liền có loại nói khí thế uy nghiêm nói không nên lời.

Lúc này, anh ta chỉ nhẹ nhàng quét qua người đàn ông lỗ mãng kia liếc mắt một cái, đã đem đối phương như đóng đinh tại chỗ lắp bắp mà nói, “Lê… Lê tổng… chào ngài”.

Lê? Liên Yên hơi sững sờ, nghĩ đến người cầm quyền của tập đoàn Hội Trạch chính là họ Lê, kết hợp với xưng hô vừa nãy, nói vậy đây hẳn là một người trong Lê gia.

Cô từ trong tay đối phương tiếp nhận di động, cũng biết đi theo người ta chào hỏi. “Lê tổng, chào ngài”.

Tuy rằng chuyện vừa mới phát sinh rất xấu hổ, nhưng không phải da mặt Liên Yên rất dày sao, huống chi hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, nên công ty cũng sẽ không bởi vì sự háo sắc của cô mà đem cô khai trừ. Nghĩ như vậy, cảm giác xấu hổ kia chỉ tồn tại vài giây liền tiêu tán.

Cô lúc này một bộ tự nhiên hào phóng, Lê tổng lạnh mắt nhìn cô trong chốc lát, bên trong là ý vị thâm trầm không rõ.

Qua vài giây, ánh mắt anh ta dời xuống, liếc mắt nhìn thẻ công tác trước ngực cô.

Liên Yên nhướn mày.

Vị Lê tổng này bộ dáng cho thấy tuổi cũng không lớn lắm, nhưng lại có loại khí chất khiến người ta không thể ngó lơ. Cô cũng coi như là nhìn qua không ít đàn ông tài giỏi đẹp trai, nhưng khi đối mặt với vị này, cô liền có trực giác: Cho dù ở trong đám người kia, thì anh ta cũng là nhân tài kiệt xuất.

Lòng dạ thâm sâu, chính là ấn tượng đầu tiên của Liên Yên đối với Lê Tấn Trạch.

Còn việc Lê tổng vì cái gì không đi thang máy chuyên dụng mà lại theo chân những nhân viên tầm thường như bọn họ đi thang máy này, Liên Yên cũng không có đi miệt mài tìm hiểu nguyên nhân.

Bởi vì, cô cùng đối phương chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi.

Một ngày học việc kết thúc, Liên Yên cảm thấy mình đã ngồi đến đau cả lưng. Cô duỗi người, cầm túi đi xuống lầu.

Cô hôm nay không có trực tiếp về nhà, mà là lái xe đi đến khách sạn Toàn Quý. Cô cùng tiểu soái ca dáng người rất tuyệt kia đã hẹn nhau ở khách sạn này, đối phương nói buổi tối 8 giờ sẽ đến. Nên Liên Yên tính trước ở khách sạn dùng bữa tối, sau đó lên phòng chờ đợi.

Cô ở nhà hàng ăn mấy món thanh đạm, một mình chậm rãi thưởng thức, còn cố ý dặn dò người phục vụ đem hai bình rượu vang đỏ lên trên phòng đã đặt.

Bởi vì tính toán đêm nhậm chức sẽ để bản thân hưởng thụ một chút, cho nên cô đặt phòng ở một khách sạn cũng khá sa hoa. Này là lần đầu tiên nên cô cũng không tính toán cùng bạn giường kia AA (chia tiền), nếu hôm nay hàng không giống như hình minh họa, thì cô coi như tới ở khách sạn để thay đổi không khí cũng được. Cũng may nhà hàng của khách sạn này còn rất nổi danh, nên cô chỉ hưởng thụ mỹ thực thì cũng không tình là lỗ.

Chỉ là không biết vì sao, hôm nay khi vào khách sạn, lại có không ít bảo an đứng bảo vệ ở bên ngoài.

Cô hưởng thụ mỹ thực, gương mặt xinh đẹp tràn đầy thỏa mãn. Khi ăn đến một nửa, chỗ ngồi đối diện đột nhiên bị người ta kéo ra và ngồi xuống.

Người nọ hai tay khoanh lại để ở trên mặt bàn, thân trên ghé lại gần cô. Nửa người trên của anh ta tùy ý mặc một bộ thể thao hoodie màu xám , bả vai rộng lớn, mũ choàng áo hoodie bị anh ta đội ở trên đầu, mấy sợi tóc màu vàng kim từ dưới mũ nghịch ngợm mà thò ra bên ngoài.

Lúc này, một gương mặt tuấn mỹ tinh xảo gợi lên nụ cười xấu xa, đôi mắt màu lam chặt chẽ nhìn thẳng cô, trong mắt lộ ra một tia xâm lược, “Xin chào, chị, chúng ta lại gặp mặt rồi ~”