Chương 7: Dáng người cực phẩm

Liên Yên mở lớn ảnh chụp, sau đó cô đã bị thân thể kiện mỹ trẻ trung kia chặt chẽ hấp dẫn.

Người đàn ông thân trên mặc một chiếc áo ba lỗ màu tối, đối diện với gương mà chụp ảnh. Làn da của anh ta rất trắng, do anh ta mặc quần áo màu tối nên càng tôn thêm, bụng cơ bắp no đủ, từng khối từng khối rõ ràng.

Nhìn kỹ thì trên tuyến nhân ngư của anh còn có một nốt ruồi nhỏ màu nâu, mồ hôi dọc theo tuyến nhân ngư chảy vào trong quần jean, câu dẫn đến nỗi làm cho người ta tâm ngứa ngứa.

Cơ đùi thịt no đủ bị quần jean bao vây chặt chẽ, cẳng chân thon dài tinh tế, dưới chân đi một đôi giày bốt Martin màu nâu.

Liên Yên rất ít khi nhìn thấy ai có chân đẹp như vậy, vải dệt bao vây lấy chiếc đùi rắn chắc làm người ta nhìn qua liền rất muốn sờ một phen, hơn nữa độ dài của chân so với bạn trai cũ làm người mẫu của cô không hề thua kém! Cô đánh giá người đàn ông này ít nhất cũng phải cao 1m85.

Cái tay anh ta cầm di động thon dài rắn chắc, phía trên đeo không ít nhẫn kim loại. Một thân trang phục vô cùng đơn giản nhưng cũng có thể nhìn ra mấy món đồ này cũng không tồi.

Chân đẹp, tay đẹp, nếu mặt cũng đẹp vậy quá tốt rồi.

Cô dùng đầu ngón tay đè đè môi, cảm thấy bỏ lỡ dáng người của một người đàn ông cực phẩm như vậy thật sự quá đáng tiếc. Nhưng cô còn có chút băn khoăn khắc, liền lại gửi tin nhắn qua cho anh ta.

“Gửi thêm ảnh chụp đi, phải có mặt.”

Người đối diện có thể là bị ngữ khí ra lệnh của cô làm bất ngờ, nên nửa ngày không có trả lời.

“…Cô trước gửi ảnh đi.” Bên kia cũng không khách khí.

“Trên trang chủ của tôi đã sớm đăng rồi.”

Liên Yên vẫn là có chút lo lắng gặp được người quen, bởi vì Bắc Kinh cũng lớn như vậy.

Kỹ thuật trang điểm của cô rất không tồi, vì thế cô chỉnh lại mấy bức hình trang điểm đậm khi đi chơi hộp đêm sau đó đăng lên trang cá nhân, nhưng ai cũng có thể nhìn ra bức ảnh đó rất có lệ, bởi vì ngũ quan đều thấy không rõ, hơn nữa trên trang chủ của cô còn viết nếu muốn hẹn thì phải có báo cáo kiểm tra sức khoẻ … Cho nên vừa mới bắt đầu chơi cũng không có người nào chào hỏi.

Nhưng cũng không biết có phải bởi vì khí chất tự tin trên người cô rất hấp dẫn người khác không, hay là do có thêm dáng người xuất chúng, nên qua một hai ngày thế nhưng cũng có một số người nhắn tin.

Bất quá chủ động gửi ảnh chụp như vậy cũng chỉ có duy nhất anh ta, còn là một người đàn ông có dáng người rất tuyệt.

“Không gửi thì thôi, tạm biệt.” Liên Yên chưa bao giờ là người có kiên nhẫn, nhìn thấy qua năm phút mà bên kia vẫn không động tĩnh gì, cô đành nghĩ coi như tốn nửa ngày chỉ để được nhìn dáng người cực phẩm kia vậy.

Khi chuẩn bị đóng khung thoại thì bên kia lại gửi ảnh lại đây.

Ha, Liên Yên trong lòng nảy lên một trận thất vọng, trên ảnh chụp người đàn ông là một tiểu soái ca mắt một mí Hàn Quốc.

Ngũ quan cũng được, nhưng so với kinh diễm do ảnh chụp cơ thể mang đến thì có chênh lệch không nhỏ.

Nhưng cũng tạm được, Liên Yên nghĩ đến cặp chân thon dài no đủ kia, cách ảnh chụp cũng phảng phất có thể cảm nhận được đó là một khối thân thể nóng bỏng.

Thôi chắp vá tạm đi.

“Kích cỡ của anh bao nhiêu?”

Đối phương gửi tới một con số còn tính khả quan, Liên Yên liền gật gật đầu, cùng đối phương hẹn khách sạn cùng thời gian, còn có báo cáo kiểm tra tổng quan sức khỏe, bên kia lúc này tốc độ rất nhanh, nhất nhất đều đồng ý.

Hôm nay cũng không biết có phải bị bức ảnh kia gợi lên du͙© vọиɠ không, mà Liên Yên buổi tối thế nhưng lại nằm mộng xuân, trong mộng người đàn ông kia thấy không rõ mặt, chỉ nhớ rõ cô cưỡi ở trên người người nọ, một bên véo đùi hắn một bên trên dưới đong đưa, trên cặp đùi no đủ rắn chắc kia tất cả đều là vết xanh vết tím do cô véo ra.

Khi tỉnh lại, trên qυầи ɭóŧ ướt dầm dề một mảnh. Liên Yên cầm nó đi đến phòng vệ sinh, nhìn thấy bản thân trong gương lại nhịn không được thở dài một tiếng, thật là chịu không nổi.

Dùng mấy món đồ chơi thư giải du͙© vọиɠ xong, Liên Yên mặc một bộ trang phục công sở, sau đó lái xe đến cao ốc của tập đoàn Hội Trạch.

Cao ốc Hội Trạch ở khu thương nghiệp trung tâm thành phố, cách nhà cô không tính là quá xa, nhưng đường Bắc Kinh tương đối tắc, Liên Yên đến chỗ đó cũng phải dùng hơn nửa giờ. May mắn cô đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi ra cửa.

Cách thời gian hẹn nhậm chức còn có hai mươi phút, Liên Yên dưới sự chỉ dẫn của lễ tân mà ngồi ở sô pha trong đại sảnh. Hội Trạch không hổ là Hội Trạch, ở nơi tấc đất tấc vàng như này cũng có được một tòa cao ốc hơn ba mươi tầng chỉ dùng làm nơi cho chi nhánh công ty hoạt động.

Liên Yên ngồi ở trên sô pha, bưng ly cà phê lên uống để lấy tinh thần. Lầu một đại sảnh rất lớn, trang hoàng theo phong cách mà thậm chí làm Liên Yên người đã gặp qua nhiều việc đời cũng liên tưởng đến mấy chữ “Tài đại khí thô”. Khu tiếp khách mà cô đang ngồi còn được trang bị thảm, trên quầy bar cũng để không ít điểm tâm ngọt cùng đồ uống.

Bởi vì là xí nghiệp của Hong Kong, nên văn hóa nơi đây vẫn là tương đối trẻ trung cởi mở, phong cách thì tương tự với các xí nghiệp nước ngoài.

Lật tạp chí trên kệ sách trong chốc lát, Liên Yên liền phát hiện thời gian hẹn sắp tới rồi. Sau khi ở quầy lễ tân làm xong thủ tục đăng kí, cô liền vào thang máy.

HR Hội Trạch kêu những người mới như các cô vào phòng họp trước, để dặn dò những hạng mục công việc khi nhậm chức. Sau khi nghe xong, trưởng phòng của Liên Yên liền mang theo cô đi giới thiệu văn phòng bộ phận.

Hội Trạch là một công ty chuyên về điều chế dược phẩm sinh học, ở chi nhánh Bắc Kinh cũng chủ yếu phát triển về lĩnh vực này.

Mấy năm nay Hội Trạch bắt đầu cùng các công ty lớn khác liên kết, để thực hiện kế hoạch “Internet kết hợp với điều chế dược phẩm sinh học”, cho nên công ty cũng dần dần thả ra một ít thông báo tuyển dụng cho vị trí kỹ thuật IT.

Liên Yên lúc trước tương đối chú ý tới thông báo tuyển dụng này, một mặt là biết Hội Trạch so với các công ty kỹ thuật thì lượng công việc sẽ nhỏ hơn rất nhiều, nhưng tiền lương cùng đãi ngộ lại rất tốt. Về mặt khác thì chuyên ngành của cô là ngành sinh học, khi cô học thạc sỹ thì đã có nghiên cứu về đề tài “Internet cùng ngành sản xuất y dược” này.

Bộ phận của cô người cũng không nhiều lắm, nhưng văn phòng của bộ phận lại ước chừng chiếm cả một tầng. Liên Yên đi tham quan nửa ngày, cảm thấy rất vừa lòng, hoàn cảnh thoải mái, quan hệ trong bộ phận cũng đơn giản, có vẻ sẽ không có nhiều ưu phiền.

Ở trung tâm thương nghiệp có không ít nhà hàng, giữa trưa các đồng nghiệp gọi cơm hộp, sau đó nhiệt tình mà gọi cô tới ăn chung.

Cùng thời gian, Liên Yên lại nhận được tin nhắn Triệu Ngộ gửi tới, “Mình có mua cơm của nhà hàng Tiểu Dương Hà để ở dưới quầy công ty cậu rồi đó.”

Cô quét qua cơm mà các đồng nghiệp để trên bàn, liền hướng mọi người vẫy vẫy di động, “Có một người bạn của tôi tặng đồ ăn của Tiểu Dương Hà, chúng ta lại có thêm chút cơm rồi.”

“Tiểu Dương Hà? Là nhà hàng ở Tây Giao đó sao?! Đồ ăn ở đó hương vị rất tốt a, mỗi lần đều phải đặt trước rất lâu.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Vài vị đồng nghiệp tò mò mà nhìn cô.

“Cậu ấy đã đặt trước từ rất lâu, nói là chờ tôi thuận lợi nhậm chức liền mang tôi đi chúc mừng.” Liên Yên nói tiếp, “Nhưng giờ không có thời gian, nên cũng chỉ có thể đóng gói mang về.”

“Hóa ra là như vậy.”

Liên Yên để cho bọn họ chờ vài phút, gật gật đầu liền đi đến thang máy. Kỳ thật ông chủ của Tiểu Dương Hà Triệu Ngộ rất quen thuộc, nhưng cô tuy rằng là người thẳng tính cũng phải hiểu chút đạo lý đối nhân xử thế, trong môi trường công sở vẫn là không cần tiết lộ quá nhiều thứ về bản thân.

Giữa đồng nghiệp với nhau, bảo trì khoảng cách là tốt nhất.