Chương 1

Editor: Mướp

[Cưng ơi, ngủ chưa?]

[Ra ngoài uống rượu không?]

Thời gian Tân Ngữ gửi tin nhắn là 11:50.

Ngón tay thon dài của Giang Du Ninh khẽ chạm vào màn hình: “Còn ở quán bar sao?”

Trong ánh sáng yếu ớt nơi màn hình điện thoại hắt lên mặt, mái tóc hơi xõa xuống, cô ngồi ôm đầu gối, cằm hơi chống lên đầu gối.

Giường hơi rung nhẹ, người nằm bên cạnh lại không hề hay biết, anh còn đang ngủ say. Từng tiếng thở đều đan xen trong phòng, điện thoại di động của Thẩm Tuế Hòa lại rung lên.

Hai giờ sáng.

Điện thoại di động của Thẩm Tuế Hòa lóe sáng lên trên kệ tủ đầu giường, tần suất cứ hai mươi giây lại rung lên đến tận ba lần. Lần đầu tiên rung lên, Giang Du Ninh đã tỉnh. Cô bị suy nhược tinh thần nhẹ, cho nên khi ngủ tuyệt đối cần một không gian yên tĩnh, mọi tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức cô. Cô cho rằng Thẩm Tuế Hòa sẽ bị tiếng rung của điện thoại di động đánh thức, sau đó sẽ mò mẫm tìm nó mà tắt đi.

Nhưng…Không hề.

Anh ta ngủ thực sự rất say, thậm chí còn quay lưng về phía cô.

Giang Du Ninh lại không hề có thói quen động vào điện thoại di động của đối phương.

Nhất là Thẩm Tuế Hòa, một người rất coi trọng sự riêng tư cá nhân.

Kết hôn đã ba năm, nhưng cô chưa bao giờ kiểm tra điện thoại di động của anh.

Bình thường trước khi đi ngủ, anh cũng hay tắt chuông điện thoại và để nó ở chế độ ngủ. Tuy nhiên một năm vẫn sẽ có hàng chục ngày quên mất… Nếu hôm nào may mắn sẽ không có ai gửi tin nhắn cho anh, Giang Du Ninh cũng có thể an tâm ngủ đến sáng. Nếu không may thì giống như những buổi tối hôm nay, tiếng chuông kia sẽ vang lên không ngừng.

Giang Du Ninh chỉ có thể chờ, đợi đến khi Thẩm Tuế Hòa cũng bị tiếng chuông kia đánh thức, anh sẽ xoay người tỉnh dậy kiểm tra tin nhắn điện thoại kia. Nếu quan trọng, anh sẽ trả lời lại, nếu không quan trọng sẽ cài về chế độ im lặng rồi úp ngược lên mặt bàn, tiếp tục ngủ. Nhưng liệu anh có tỉnh dậy hay không? Đây là là một điều siêu nhiên khó mà đoán nổi.

Màn hình trên bàn cạnh giường ngủ lại sáng lên, cực kỳ nhanh chóng rung đến tận hai lần. Giang Du Ninh ngó qua, cô bị cận, độ không cao nhưng cũng không thể nhìn thấy dòng tin nhắn nơi điện thoại kia của Thẩm Tuế Hòa. Với lại, Thẩm Tuế Hòa còn cài cả màn hình khóa.

Ngồi trên giường một lát, Tân Ngữ còn chưa trả lời tin nhắn.

Giang Du Ninh lại gửi tin nhắn cho cô: “Sao đột nhiên lại muốn uống rượu?”

Tớ cũng muốn uống.

Có lẽ Tân Ngữ đã uống quá nhiều, đang ngủ mê man cũng nên.

Không giống như cô.

Điện thoại di động của Thẩm Tuế Hòa cũng không còn rung nữa.

Giang Du Ninh cầm điện thoại di động của mình đặt lên người mình, thân thể nhẹ nhàng trượt xuống, cuộn người lại một góc, từ từ nhắm mắt lại, thời gian cách bình minh còn bốn tiếng đồng hồ, còn có thể ngủ được một chút. Thậm chí, tận đáy lòng cô còn cầu nguyện, hy vọng đừng có ai tìm Thẩm Tuế Hòa nữa.

Thành phố phía Bắc vào cuối tháng tám, đêm vẫn còn có chút hơi lạnh. Giang Du Ninh nhẹ nhàng kéo chăn lên người, nhưng gió lạnh vẫn có thể luồn vào trong chăn.

Giường lớn đến vậy, chăn rộng đến vậy, mà trên giường có hai người ngủ nhưng lại giống như cách nhau cả dải ngân hà. Thẩm Tuế Hòa ngủ ở góc giường bên kia, khe hở ở giữa lớn đến mức có thể đẩy cả hai người xuống.

Giang Du Ninh khẽ thở dài, giống như anh vừa chuyển mình khi ngủ, chăn ở giữa mới hơi chùng xuống. Giờ đây mới cảm thấy ấm áp thêm một chút, cô mới bắt đầu hơi có cảm giác buồn ngủ.

****

Rè…rè…

Lại hai tiếng rung liên tiếp. Giang Du Ninh lại mở mắt ra, bên ngoài vẫn như trước một vùng tối tăm.

Thẩm Tuế Hòa hình như có chút hơi lạnh khi ngủ, xoay người lại kề sát cô. Cánh tay tùy ý choàng lên vai cô, giống như ôm cô vào lòng, một tư thế rất triền miên.

Hô hấp nhịp nhàng phả ra giữa cổ cô, mang theo vài phần dịu dàng. Hôm trước anh vừa cắt tóc, rất ngắn, vừa hay cọ cọ vào mặt Giang Du Ninh.

Giang Du Ninh nhìn trần nhà ngây người thật lâu, mới nhẹ nhàng nghiêng người xuống, miệng Thẩm Tuế Hòa vừa khéo rơi vào tai cô, mang theo hơi thở ấm áp.

Một chạm là chia xa.

Cô hơi nín thở.

Một phút sau, Thẩm Tuế Hòa lại trở mình. Giang Du Ninh đưa tay cầm lấy điện thoại di động của mình.

3 giờ sáng.

Mới một giờ trôi qua.

Điện thoại di động của Thẩm Tuế Hòa lại rung lên một tiếng.

Cô không thể ngủ nổi nữa.

Giang Du Ninh dời cánh tay anh ra, đi chân trần, cầm điện thoại di động ra khỏi phòng.

2:32 một loạt các tin nhắn được gửi đến

[Đến nhà tớ uống.]

[Nhưng, sao cậu lại tỉnh lúc nửa đêm?]

[Tiếng điện thoại di động của Thẩm Tuế Hòa lại ồn ào làm phiền cậu sao?]

[Ấn tắt chuông điện thoại của anh ta cho xong chuyện, không thì đạp cho anh ta một phát, bảo anh ta lăn ra phòng khách mà ngủ]

[Dựa vào cái gì mà anh ta được ngủ như lợn, còn cậu phải thức cả đêm.]

Giang Du Ninh vừa xuống lầu vừa trả lời tin nhắn: “Ngày mai anh ấy còn có phiên tòa.” Tin nhắn vừa gửi đi, đã có video call của Tân Ngữ gọi tới.

Giang Du Ninh bật đèn trong phòng khách, tiện cầm chai rượu từ trong tủ rượu, ngồi trên ghế cao xong mới nghe máy.

“Kiếp trước, cái tên Thẩm Tuế Hòa là cứu tinh của ngân hà sao?!” Tân Ngữ khẽ dựa vào trước giường, ánh đèn mờ nhạt, có lẽ là đã uống quá nhiều rượu, hai má đỏ bừng.

Ly rượu chân cao trong tay cô nhẹ nhàng lay động, cười cười: “Cậu còn nhớ ngày mai anh ta mở phiên tòa sao? Liệu anh ta có nhớ, ngày mai cậu phải đi công tác không?”

“Tớ không nói với anh ấy”. Giang Du Ninh rót cho mình một ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Vừa nhấp xuống cổ họng cô mới nhận ra độ cồn có chút hơi cao nhưng nó rất thơm.

Mùi rượu nồng nàn tản ra khắp mọi ngóc ngách trong phòng khách, Giang Du Ninh hơi nâng cằm mình lên một chút rồi lại ngẩn người ra. Cô mặc một bộ đồ pijama màu trắng, cổ áo hơi rộng, hiện giờ có chút hơi xộc xệch, vai áo trễ xuống, đã lộ ra hơn nửa xương quai xanh.

“Vẫn còn uống sao?” Tân Ngữ nâng ly với cô.

Giang Du Ninh cũng nâng ly lên, khóe môi mang theo nụ cười: “Cạn.”

Hai người nói chuyện phiếm câu được câu không.

“Ngày mai cậu không đi chụp hình sao?” Giang Du Ninh hỏi.

Tân Ngữ lớn lên với cô từ nhỏ, sau khi thi đại học xong thì lại không muốn đi học nữa. Vì dáng người cao ráo, mặt mũi cũng xinh xắn, nên đã trở thành một người mẫu tự do. Lăn lộn trong giới cũng khá lâu, tiếng tăm không tệ nên thỉnh thoảng sẽ đi catwalk ở một số triển lãm quốc tế. Nhưng công việc chính vẫn là chụp hình cho các tạp chí.

“Không chụp.” Tân Ngữ nói đến chuyện này lại đột nhiên tức giận: “Không chỉ ngày mai không chụp, một tháng này tớ cũng không cần chụp nữa. ”

Giang Du Ninh nhíu mày: “Sao vậy?”

“Đừng nói nữa.” Tân Ngữ đem chuyện phiền lòng ban ngày kể hết ra, từ chuyện ông chủ kia ép cát sê của cô xuống đến chuyện không biết xấu hổ mà nâng ả tình nhân của hắn ta lên, cuối cùng chốt hạ một câu: “Đàn ông thật đê tiện”.

Giang Du Ninh cười khẽ: “Hắn đê tiện thì đê tiện, cậu chớ tự mình nổ súng chứ!”

“Không phải.” Tân Ngữ phản bác: “Vợ hắn mang thai bảy tháng, hắn còn ở công ty tằng tịu với đám người mẫu, thậm chí còn muốn ép tớ? Loại đàn ông này không phải quá đê tiện sao?”

“Vậy tóm lại cậu tức thay cho vợ anh ta vì anh ta đi nɠɵạı ŧìиɧ trong khi cô ấy đang mang thai hay tức chuyện cậu bị anh ta đuổi đi?”

Tân Ngữ hừ lạnh một tiếng: “Đều tức hết.”

Sợ Giang Du Ninh không hiểu nghề này của cô, Tân Ngữ còn mạnh mẽ ra sức phổ cập kiến thức một phen.

“Đó là bìa của UK, thiên đường các người mẫu mơ ước. Chỉ cần được lên trang bìa kia, con đường sau này sẽ rộng thênh thang, có thể được nhận quảng cáo, thậm chí cả phim truyền hình, dù sao không có nhân sắc lẫn thần thái thì cũng không thể tự mình đi lên. Ví dụ đơn giản nhé, hiện giờ tớ chụp một bìa là 30.000 nhân dân tệ, sau khi chụp cho UK tớ sẽ nhận được là 100.000 nhân dân tệ, giá trị bản thân có thể tăng gấp đôi, gấp ba đó!”

“Vậy thì thật đáng tiếc”. Giang Du Ninh nói: “Thế bây giờ cậu có muốn hủy hợp đồng với công ty không?”

“Có!” Tân Ngữ chính nghĩa nói: “Tớ đều đem hết nguồn tin người đàn ông kia nɠɵạı ŧìиɧ nói hết cho vợ hắn biết, chẳng lẽ còn có thể ở lại công ty sao? Với lại, làm việc cho loại người này, tớ cũng ngại bẩn.”

Giang Du Ninh hơi sững sờ, nhíu mày nói: “Cậu nói cho vợ anh ta biết? Cậu đã nói gì?”

“Gửi tin nhắn.” Tân Ngữ nhún vai: “Còn chụp hai tấm ảnh hắn thân mật với nhân tình, ghê tởm chết tớ. Tớ đã phải rửa sạch mắt vô số lần sau khi trở về nhà đấy.”

Đây giống như chuyện Tân Ngữ có thể làm ra.

“Vậy vợ hắn ta phản ứng thế nào?” Giang Du Ninh hỏi.

Tân Ngữ im lặng

Ánh đèn mờ nhạt lay lắt chiếu lên gương mặt cô có chút lay động.. Một lúc lâu sau, cô ấy bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười: “Cưng à, cậu nói cậu có phải phụ nữ trời sinh ra đã ngốc hay không?”

“Hả?”

Tân Ngữ lại cười cười, giọng điệu có khinh miệt: “Vợ anh ta trách tớ xen vào việc của người khác, nói rằng đàn ông đều như vậy, cô ấy đã sớm biết chồng mình ở bên ngoài không sạch sẽ, nhưng chỉ cần không làm gia đình xào xáo, bọn họ vẫn là một gia đình hạnh phúc. Đáng ghét nhất là, cô ta lại nói là tớ xứng đáng cả đời cô độc”.

“A.” Giang Du Ninh cúi đầu thu lại mặt mày, lắc lắc ly rượu trong tay: “Vậy cậu có hối hận khi nói cho cô ấy biết sao? ”

“À không”. Tân Ngữ nói: “Tớ phát hiện ra một vạn lần, sẽ nói ra một vạn lần. Trong một lần đó nhất định sẽ có kẻ tỉnh táo?”

“Đúng rồi.” Tân Ngữ rít lên một cái, “Hỏi luật sư Thẩm nhà cậu một chút xem có thể giúp tớ ra tòa hủy hợp đồng hay không, giá cả có dễ thương lượng nhé?”

“Được.” Giang Du Ninh đồng ý.

Cách một hồi lâu, Tân Ngữ lại suy nghĩ đến giá cả của Thẩm Tuế Hòa và tình hình kinh tế trước mắt của mình, lại có vẻ buồn buồn mà bổ sung thêm: “Nếu như hắn thật sự lấy quá đắt, thì cậu giúp tớ cũng được mà!”

Giang Du Ninh cười: “Đừng làm loạn nữa.”

Giang Du Ninh cũng học luật, hơn nữa còn tốt nghiệp trường luật Hoa Chính, một trong những trường TOP đầu trong nước. Sau khi tốt nghiệp đại học năm 20 tuổi, cô còn đi học trường luật Đại học LLM một năm. Sau này khi trở về không tham gia hoạt động trong ngành luật sư, mà đi làm việc của một công ty điện ảnh và truyền hình cũng thuộc hàng TOP đầu.

Thấm thoắt ba năm đã trôi qua. Ba năm không ra tòa nên ngay cả thủ tục tố tụng cũng quên sạch. Làm thế nào có thể ra tòa kiện cho Tân Ngữ chứ?

Thẩm Tuế Hòa lại không giống như vậy. Anh là một luật sư tranh tụng có kinh nghiệm chinh chiến dày dặn. Năm 24 tuổi, anh và bạn bè thành lập một công ty luật, lĩnh vực hoạt động chủ yếu là các vụ án kiện tụng dân sự cao cấp. Sau năm năm phát triển, hiện giờ công ty luật này cũng đã được xếp hạng trong top 20 công ty luật có tiếng hàng đầu cả nước.

Thẩm Tuế Hòa, bản thân anh chính là một huyền thoại trong ngành.

Năm 20 tuổi, anh tốt nghiệp sớm với thành tích TOP 1 của Đại học Chính trị và Luật Bắc Trung Quốc, được gửi đi đào tạo học viện chính trị Trung Quốc theo hệ đào tạo nghiên cứu sinh sau đại học. Tốt nghiệp nghiên cứu sinh năm 23 tuổi, thực tập tại Công ty Luật Toàn Cầu trong một năm thu về đến 80 triệu.

Sau khi tốt nghiệp anh làm việc tại công ty luật Quân Thành top 1 trong ngành gần một năm, tạo ra doanh thu 500 triệu, phá cách thăng cấp lên đối tác sơ cấp của công ty luật này.

Nhưng anh ta lại cự tuyệt cành ô liu do luật sư đưa tới. Sau khi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, trực tiếp cùng “tiểu thiếu gia” Bùi Húc Thiên trong ngành liên doanh mở một công ty luật mới.

Danh tiếng của công ty luật trong hai năm đầu không khả thi cho lắm.

Tất cả mọi người đều nói rời khỏi Quân Thành, Thẩm Tuế Hòa không tiếp nhận được vụ án tiêu chuẩn nữa, cho dù có mối quan hệ với “tiểu thiếu gia”, công ty luật này cũng khó có thể lớn mạnh.

Thậm chí còn bị mấy nhà luật lớn liên thủ chèn ép một thời gian. Về sau, công ty luật này trở mình không nổi, cũng không gây được tiếng vang lớn, mấy nhà luật lớn mới chịu buông tha cho bọn họ.

Nhưng không ngờ rằng, hai năm sau Thẩm Tuế Hòa dựa vào một vụ án tranh chấp cổ phần hơn 10 tỷ đồng, lại thành danh.

Danh tiếng của Công ty Luật Thiên Hợp tăng lên nhanh chóng trong giới. Còn mọi người lật xem bản ghi chép kiện tụng trong quá khứ của anh ta, không hề có khái niệm thất bại.

Mọi người bỗng nhiên đánh hơi được một vài nguy cơ. Nhất là sau khi đối đầu với mấy vị luật sư lớn của công ty luật Hồng Quyển, Thẩm Tuế Hòa vẫn không hề thất bại. Từ đó, Thẩm Tuế Hòa đã trở thành “đại ma vương” của giới luật mới tấn công vào thị trường.

Giờ đây, Công ty luật Thiên Hợp đã có chỗ đứng vững chắc trong ngành công nghiệp này, có một nguồn khách ổn định và trong mọi trường hợp, đều có thể tạo ra doanh thu hàng năm hơn 10 tỷ. Giá trị của Trầm Tuế Hòa tất nhiên cao hơn một bước nữa.

Tân Ngữ vừa mới lên mạng tra một chút, sau đó quay đầu nói với Giang Du Ninh. “Cậu có biết chồng cậu hiện tại nói chuyện phiếm với người khác thì lấy phí bao nhiêu không?”

Giang Du Ninh sửng sốt, không kịp phản ứng: “Nhiều hay ít?”

“Một phút năm trăm.” Tân Ngữ nghiến răng nghiến lợi: “Tính theo phút! Mẹ kiếp! Một giờ là 30.000.”

“Cao.” Giang Du Ninh ấn huyệt thái dương của mình: “Vậy thì sao chứ?”

“Tớ muốn nói chuyện với chồng cậu một ngày!” Tân Ngữ làm ra vẻ không thể không luyến tiếc, nhưng vẫn tự tin như ban đầu: “Tán gẫu một giờ, kiếm được ba vạn! Khi trước, lương tớ nhiều nhất là năm ngàn một giờ, còn dương dương đắc ý tớ đã có thể một bước bật lên làm thiên nga. Kết quả là, một đêm không những trở về làm quạ, còn phải đổ máu ra để đi kiện tụng nữa. Tớ, một cô gái khu ổ chuột sắp phá sản thậm chí còn sắp nợ nần chồng chất. Hiện giờ, chỉ muốn trải nghiệm cảm giác kiếm được 30.000 một giờ như chồng cậu”.

Giang Du Ninh nhếch môi cười khẽ, nâng cằm trêu chọc nói: “Theo như lời cậu nói, mỗi ngày tớ đều phải tránh trở mình sao?”

“Phải.” Tân Ngữ chậc chậc một tiếng: “Chẳng lẽ thẻ ngân hàng của Thẩm Tuế Hòa nhà cậu không ở trong lòng bàn tay cậu sao?”

Giang Du Ninh lắc đầu.

Cô không biết Thẩm Tuế Hòa một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cũng chưa từng hỏi qua. Giống như chuyện Thẩm Tuế Hòa không hề hay biết cô đang làm việc ở Hoa Thương hay Hoa Tiêu nào đó.

Nhưng hai người điều tốt nghiệp đại học luật ra, trong ngành này đôi khi cũng có lúc trùng lặp. Thỉnh thoảng, tham gia họp lớp cùng nhau, nghe bọn họ thảo luận về Tuế Hòa và tài sản hơn mười con số của anh, cô ấy chỉ lắng nghe.

Các bạn học không hề biết cô và Thẩm Tuế Hòa đã kết hôn, ở trước mặt cô tám chuyện cũng không hề kiêng nể gì. Đôi khi, cô ấy có thể nghe thấy những tin tức liên quan đến Thẩm Tuế Hòa. Ví như không biết có em gái dưới khóa nào muốn trêu chọc Thẩm Tuế Hòa, kết quả tự trát bùn lên mặt mình. Còn có thực tập sinh mới tới công ty luật có ý định quyến rũ Thẩm Tuế Hòa, kết quả đã bị đuổi việc ngay hôm đó.

Luôn như thế. Nhưng vẫn luôn có những trường hợp ngoại lệ. Ví dụ như thiên kim tập đoàn Trác Sang – Kiều Hạ. Cô ấy có thể tự do ra vào văn phòng của Thẩm Tuế Hòa, hai người còn cùng nhau ăn cơm ở nhà hàng cao cấp.

Trai tài gái sắc, rất xứng đôi.

Nói đến Kiều Hạ, các bạn học đều nói cũng chỉ có thiên kim danh giá mới xứng đôi với Thẩm Tuế Hòa, kiểu đàn ông có thể nói là hoàn mỹ. Thậm chí, có một lần, có bạn học còn hỏi Giang Du Ninh cô nghĩ sao? Giang Du Ninh mím môi, thành thật đáp một câu ừm. Kể từ đó, cô không còn đi họp lớp nữa.

Giang Du Ninh lười biếng nghĩ lại, cầm lấy ly rượu uống cạn một hơi. Sau đó một tay chống cằm, ánh mắt hơi khép lại lại, suy nghĩ dần dần tán loạn.

Cho đến khi Tân Ngữ hét lớn: “Mẹ nó!”

Giọng nói thánh thót, đâm vào màng nhĩ đến chói tai.

Cô cũng không nhúc nhích, ấn huyệt thái dương, giọng nói lười biếng: “Làm sao vậy?”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến mùi hương quen thuộc, giọng nói trong trẻo lạnh lùng thuộc về Thẩm Tuế Hòa vang lên trong phòng khách, không nhanh không chậm mà từ từ: “Nếu bây giờ thả cô ấy đi ngủ, nói không chừng ngày mai có thể trải nghiệm cảm giác nói chuyện phiếm kiếm lương ba vạn một giờ là như thế nào.”

Tân Ngữ: “….”