Chương 2

EDITOR: Mướp

Trước đó Giang Du Ninh đang chống cằm gật gù sắp ngủ, bị tiếng hét của Tân Ngữ làm giật mình, trong phút chốc tỉnh táo lại.

Thẩm Tuế Hòa đứng sau lưng cô, vươn tay lấy đi chai rượu.

“Luật sư Thẩm, giá trị bản thân cao như vậy mà không nỡ để vợ mình uống một chai rượu?” Giọng nói của Tân Ngữ truyền đến, “Tôi còn ở chỗ này mà anh dám bắt nạt cục cưng nhà tôi?”

“Hửm?” Lông mày Thẩm Tuế Hòa nhướn lên, ngón tay thon dài khẽ chạm vào tóc Giang Du Ninh, vỗ vỗ nhẹ vài cái sau đó lướt qua tai cô, hô hấp mang theo hơi ấm phả đều lên cổ, những nơi anh lướt qua đều khiến làn da cô phiếm hồng.

Giọng nói lạnh nhạt như trước đây, có thêm vài phần lười biếng lại khıêυ khí©h: “Ngại quá, hiện tại là người của tôi.”

Bên phía Tân Ngữ còn chưa kịp phản bác thì anh đã cúp điện thoại, trên màn hình hiện lên giao diện cuộc trò chuyện trước đó của cô và Tân Ngữ, bên trên loáng thoáng hiện ra:

[Dựa vào cái gì mà anh ta được ngủ như heo, còn cậu phải thức trắng đêm vì mất ngủ?]

Giang Du Ninh nhanh chóng tắt màn hình điện thoại nhưng anh đã kịp nhìn thấy. Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tuế Hòa lập tức tách ra, không khí xung quanh cô bỗng chốc lạnh đi vài phần, tất cả những hành động hồi nãy tựa như ảo giác của một mình Giang Du Ninh vậy.

Lúc trước cô và anh kết hôn, hai người đã từng có một giao ước là ở trước mặt bạn bè thân thiết nhất định phải thể hiện cả hai đang yêu thương nhau. Sau khi cưới xong, Giang Du Ninh phát hiện Thẩm Tuế Hòa không những giỏi giang về mặt luật pháp mà còn giỏi về việc diễn kịch. Về sau nếu không còn ai thuê anh làm luật sư biện hộ nữa thì với ngoại hình của Thẩm Tuế Hòa thì tham gia giới giải trí cũng không tệ.

Nhưng tính tách không tốt cho lắm, Giang Du Ninh bắt đầu ngẩn người, trong đầu vẫn nghĩ đến những chuyện hư vô, thậm chí cô còn tưởng tượng ra cảnh anh đứng dưới sân khấu, ánh đèn flash chiếu rọi vào người anh. Mỗi lần nghĩ đến Thẩm Tuế Hòa đều là những suy nghĩ lung tung như vậy, mà Thẩm Tuế Hòa đang quay lưng lấy chiếc ly rượu tự rót cho mình một ly rồi sải đôi chân dài ngồi xuống cạnh Giang Du Ninh. Chất lỏng trong ly nhẹ nhàng sóng sánh, ánh sáng phản chiếu một màu đỏ óng ánh trong ly.

Anh mặc một bộ đồ ngủ ở nhà màu trắng, cùng phong cách với bộ của Giang Du Ninh nhưng lại có một hình pikachu nhỏ trên ngực trái, có vẻ hơi ngây thơ, anh mặc vào có vẻ không được hài hòa lắm. Bộ này chỉ là do Giang Du Ninh mua sai, hôm qua lại tiến hành tổng vệ sinh nên không còn bộ đồ nào khác ngoài bộ này.

Anh vén ống tay áo lên cao, lộ ra cánh tay rắn chắc, nhấp nhẹ một ngụm rượu rồi bắt đầu nói: “Điện thoại của anh làm phiền em?”

“Hả?” Giang Du Ninh không kịp phản ứng lại.

“Anh quên bật chế độ im lặng trên điện thoại.” Thẩm Tuế Hòa nói: “Thật xin lỗi.”

Ngữ điệu bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, hiển thị rõ sự khách sáo, xa cách.

“Không sao.” Giang Du Ninh suy nghĩ xong chậm rãi trả lời, cô uống cạn ly rượu trong tay, nói: “Em đi ngủ.”

Cô đứng dậy định đi lên lầu thì bị Thẩm Tuế Hòa kéo tay lại, bàn tay anh ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, sau đó cũng đứng lên, từ từ ôm lấy người cô.

Giang Du Ninh cao một mét sáu mươi lăm, Thẩm Tuế Hòa cao hơn cô 20cm. Anh hơi xoay người, tựa cằm vào bờ vai cô. Anh nghiêng mặt qua, đôi môi ẩm ướt chạm vào cổ Giang Du Ninh.

“Còn ngủ được không?” Thẩm Tuế Hòa đè thấp giọng nói, như đang tận lực quyến rũ cô. Giang Du Ninh im lặng, sau đó ngón tay của anh bắt đầu châm lửa trên người cô. Những nơi ngón tay anh đi qua đều trêu chọc cô đến ửng đỏ.

Giang Du Ninh chưa từng hẹn hò trước khi kết hôn cho nên thân thể cô đều dành trọn vẹn cho Thẩm Tuế Hòa khai thác, điểm mẫn cảm nào của cô anh đều nắm rõ.

Anh hôn cô từ lầu dưới đến lầu trên, nhưng do có khoảng cách nên nụ hôn của anh vừa khắc chế vừa xa cách.

Đèn ngủ trong phòng sáng lên, nhờ ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ mà Giang Du Ninh nhìn thấy được biểu cảm không giống bình thường của Thẩm Tuế Hòa. Đuôi mắt anh phiếm hồng, nhiễm vài phần sắc tình, Giang Du Ninh tựa như con thuyền nhỏ trước biển rộng, cảm thụ từng đợt sóng biển mạnh liệt ập tới, cô tiếp nhận tất cả những chìm nổi mà Thẩm Tuế Hòa mang lại, như có như không, đã quá lâu cả hai người chưa làm chuyện này.

Thẩm Tuế Hòa tiếp nhận một vụ án nan giải, bận đến nỗi chân không chạm đất, nhiều khi trực tiếp ngủ ở lại công ty luôn. Sau khi về nhà cũng vội vàng tắm rửa rồi nằm ngủ li bì trên giường, trước khi ngủ anh nằm cách Giang Du Ninh rất xa, chỉ khi nào thấy lạnh mới tự giác xích gần lại. Giang Du Ninh cũng như vậy. Cho nên có khi bọn họ ôm nhau suốt đêm nhưng sẽ tách nhau ra ngay lập tức sau khi tỉnh lại. Nếu như Giang Du Ninh thức dậy trước thì cô sẽ giả vờ ngủ tiếp một lúc. Dù sao đây cũng được coi là yên bình. Ngày mai là ngày mở phiên tòa, Giang Du Ninh định nói chuyện với Tân Ngữ xong sẽ ngủ lại ở phòng khách, không nghĩ tới lại làm anh thức giấc.

Anh tùy ý cướp đoạt sự dịu dàng của cô, mà cô cũng tận lực đáp trả. Sau khi giày vò xong, trời đã tảng sáng, Giang Du Ninh kiệt sức nằm co quắp trên giường không muốn nhúc nhích.

Thẩm Tuế Hòa vội vàng tắm rửa một cái sau đó lấy cho cô một ly nước ấm, Giang Du Ninh mệt mỏi cực kỳ, nằm mê man trên giường như sắp ngủ.

“Dậy tắm rửa.” Thẩm Tuế Hòa nhẹ lay người cô, Giang Du Ninh nhíu mày, khó có dịp nên làm nũng: “Ôm em đi.”

Mắt cô khép hờ, lông mi dài che nửa tầm mắt. Cô vốn có một làn da trắng lạnh, hiện tại lộ ra một màu hồng nhạt mang theo vài phần quyến rũ. Yết hầu của Thẩm Tuế Hòa khẽ nhúc nhích. Bộ dáng này của Giang Du Ninh mặc dù không cố ý câu dẫn người khác nhưng vô tình lại khiến tinh thần người ta nhộn nhạo.

Anh thích cơ thể của cô, nhất là lúc cô vụng về đáp trả lại.

Vẻ đẹp của Giang Du Ninh không phải là vẻ đẹp tuyệt vời khiến người ta kinh diễm mà là vẻ đẹp nhẹ nhàng và dịu dàng. Đây cũng là ấn tượng đầu tiên của Thẩm Tuế Hòa đối với Giang Du Ninh: dịu dàng, ngoan ngoãn, rất biết nghe lời. Cho nên anh kiên trì kết hôn với cô. Cô chính là sự lựa chọn tốt nhất trong phạm vi anh có thể lựa chọn. Trong ba năm nay, Giang Du Ninh cũng không làm anh thất vọng, ở chung với cô luôn dịu dàng nhã nhặn, anh cảm thấy vô cùng dễ chịu. Hơn thế nữa, chuyện giường chiều của cả hai đều vô cùng ăn nhịp. Ôm cô đòi hỏi lâu như vậy, cô cũng chỉ nũng nịu mềm mại cầu xin tha thứ: “Dừng lại một chút có được không?”

Thẩm Tuế Hòa nhìn dáng vẻ của cô nhịn không được lại muốn thêm một lần. Quá khıêυ khí©h, hoàn toàn hợp với tình thú của anh, cho nên anh không để bụng ôm Giang Du Ninh đi tắm rửa. Chỉ có điều ở trên đường đi, anh lưu lại trên xương quai xanh của cô một vết hồng nhàn nhạt thật sâu. Anh thích nhìn cô xấu hổ, e sợ giống như lúc còn bé anh trông một cây xấu hổ vậy, vừa đυ.ng là co rụt lại nhưng sau đó lại vươn ra.

***

Ngày hôm sau, Giang Du Ninh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô mơ màng cầm lên nghe, lầm bầm đáp một tiếng alo.

Tiếng của Tân Ngữ truyền qua như pháo nổ đùng đùng: “Tớ biết ngay là cậu còn chưa dậy mà, mẹ nó! Nhìn cái bộ dạng của Thẩm Tuế Hòa ngày hôm qua liền biết chắc chắn anh ta không bỏ qua cho cậu mà, bây giờ còn mất ngủ nữa không? Chắc ngủ say như ngất chứ gì. May mà tớ còn nhớ được hôm nay cậu phải đi công tác, mới ngủ được hai tiếng liền tỉnh dậy gọi cậu. Nhanh lên đi, không phải mười giờ rưỡi cậu bay sao? Từ nhà cậu đến sân bay mất nửa tiếng đấy.”

Nghe thấy hai chữ công tác, đầu óc hỗn độn của Giang Du Ninh trong nháy mắt tỉnh táo lại. Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ. Tân Ngữ đoán không sai, có lẽ do mệt mỏi nên cô ngủ được một giấc sâu như ngất đi, ngay cả Thẩm Tuế Hòa đi lúc nào cô cũng không phát hiện.

Cô giãy dụa bò dậy, nhấn nhấn huyệt thái dương, vội vàng nói cảm ơn với Tân Ngữ thì cô ấy lại nói: “Hiện tại tớ đang trong trạng thái cực kỳ mệt nhọc, nếu không chắc chắn tớ sẽ chạy đến nhà chở cậu đi. Mà vì an toàn của cả hai, cậu gọi xe đi, chị đây sẽ trả cho cưng.”

“Không cần đâu.” Giang Du Ninh để điện thoại ở chế độ rảnh tay, lật đi lật lại đống quần áo rải rác trên giường, không còn gì để mặc được.

Bình thường Thẩm Tuế Hòa là một người đàn ông nhẹ nhàng lịch sự nhưng trên giường mạnh bạo cực kỳ, anh còn đặc biệt thích xé quần áo, nhất là áo ngủ! Không biết vì đã lâu chưa làm hay vì anh không hài lòng với đồ ngủ ở nhà nên đồ ngày hôm qua bị xé nát bươm. Giang Du Ninh nhìn đống bừa bộn trên mặt đất thở dài.

Cô lấy chiếc áo T-shirt thừ trong tủ ra đi vào nhà vệ sinh, lúc soi gương phát hiện dấu vết loang lổ trên xương quai xanh. Xanh xanh tím tím vô cùng ái muội.

Giang Du Ninh lấy thêm một chiếc áo sơ mi trắng chậm rãi buộc lên, lúc này mới che khuất được hết những dấu vết kia.

“Cậu ngủ tiếp đi.” Cô đốc thúc Tân Ngữ, “Đừng thức đêm, cẩn thận không rụng tóc đấy.”

Tân Ngữ ừ một tiếng rồi nói tiếp: “Cậu có rảnh thì gửi số điện thoại của Thẩm Tuế Hòa cho tớ nhé, để tớ đi trải nghiệm khoảnh khắc đốt ba vạn vui vẻ.”

Giang Du Ninh kinh ngạc, “Chẳng phải đã cho cậu wechat rồi ư?”

“Thêm wechat làm gì, anh ta chẳng phải bạn trai để trò chuyện.” Tân Ngữ nói, “So với hắn thì tớ thích cậu hơn.”

“Vậy đi.” Giang Du Ninh nói: “Chút nữa tớ gửi cho.”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Du Ninh nhanh chóng rửa mặt, xách hành lý đi ra ngoài. Cô đón xe chạy thẳng đến sân bay, lúc trên xe còn mở cuộc trò chuyện với Tân Ngữ ra đọc.

Sáng sớm 7:00 Tân Ngữ nhắn cho cô một tin.

[Tớ nghĩ kỹ rồi, cậu không kiếm được một giờ ba vạn như Thẩm Tuế Hòa nhưng bình thường anh ta cũng không hàn huyên với cậu.]

[Ngủ cùng anh ta tính ra cậu lỗ hơn nhiều.]

[Tóm lại: Ngủ với anh ta chứ không nói chuyện phiếm kiếm tiền, nên là cậu cần nói chuyện nhiều hơn, ít ngủ lại.]

Giang Du Ninh:…

Một phát thấu tim.

Cô ngồi im lặng mất mấy giây sau đó mới gửi số điện thoại của Thẩm Tuế Hoà qua.

Thật sự nhịn không nổi nên phổ cập khoa học cho Tân Ngữ một chút.

[Là trưng cầu ý kiến về luật pháp, không phải nói chuyện phiếm.]

Lúc Tân Ngữ gọi điện đến, Thẩm Tuế Hòa đang ăn cơm cùng một vài luật sư.

Vì vụ án khó giải quyết, cả một tháng nay mọi người ai cũng làm việc chăm chỉ, kết quả của phiên tòa sáng nay rất tốt nên nhân lúc tan ca mọi người đề nghị cùng nhau ăn bữa cơm.

Còn về Thẩm Tuế Hòa, bình thường anh rất ít khi tham gia vào những sự kiện như thế này, là một đối tác cao cấp của công ty luật, từ trước đến nay anh luôn là bông hoa lạnh giá khó với tới. Mọi người gọi anh đi cùng, anh cũng rất sâu sắc, cho nên sau khi ăn được mấy miếng tượng trưng, anh định kiếm cớ rời đi để mọi người được ăn chơi vui vẻ.

Cú điện thoại của Tân Ngữ đến rất đúng lúc.

“Alo?” Thẩm Tuế Hòa đứng dậy nghe điện thoại.

Tân Ngư dửng dưng, cũng không khách sáo với anh: “Luật sư Thẩm, anh đang ở đâu? Tôi muốn tìm anh trải nghiệm một chút cái gọi là đốt tiền một giờ ba vạn vui vẻ.”

“Cô nói chỗ của mình đi, bây giờ tôi sẽ qua.” Thẩm Tuế Hòa nói.

Tân Ngữ lập tức nhíu mày: “Chậc chậc, anh đang nghĩ tới người đẹp nào vậy? Cục cưng nhà tôi vừa đi là anh đã muốn làm bậy à? Thẩm Tuế Hòa anh được lắm.”

“Nhà hàng Thiên Hương Cư.” mặt Thẩm Tuế Hòa không chút biểu tình báo lại vị trí, “Có muốn tôi mời cô ăn cơm không?”

Tân Ngữ cười: “Không cần, để tôi mời anh.” Có việc cần người ta giúp đỡ, tư thái phải hạ thấp một chút.

Cuối cùng hai người quyết định địa điểm gặp mặt nhanh chóng, ở một quán cà phê gần nhà hàng Thiên Hương Cư.

Tân Ngữ tới trước Thẩm Tuế Hòa, nhìn bóng dáng Thẩm Tuế Hòa đang từ từ đi tới, Tân Ngữ gửi cho Giang Du Ninh một đoạn voice chat: “Cục cưng, chồng yêu của cậu tính ra cũng khá đẹp trai, chỉ là cậu không ở đây nên tớ cảm thấy như chính mình đang làm việc có lỗi với cậu vậy.”

Thẩm Tuế Hòa đi đến vừa hay nghe được nửa câu sau, khoé môi khẽ nhếch: “Nghĩ nhiều thật.”

Tân Ngữ:…

Cô hắng giọng một cái, đứng đắn nói: “Luật sư Thẩm, anh xem tình hình của tôi nếu thưa kiện có khả năng thắng hay không?”

“Ý tôi thắng ở đây là tôi không cần bồi thường hợp đồng, có thể giải ước, và có thể lấy lại tiền bọn họ nợ tôi trước đó.”

Ngón tay Thẩm Tuế Hoà thon dài hơi cong, nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn theo tiết tấu: “Nói cụ thể tình hình một chút…”

Còn chưa nói dứt câu, đột nhiên bị một giọng nói trong trẻo ngắt lời: “Anh, anh trai.”

Tân Ngữ ngẩng đầu thì nhìn thấy một cô gái mặc váy màu lam nhạt tiến tới.

Thẩm Tuế Hòa nhíu mày, ngữ khí không vui: “Sao em lại ở đây?”

Cô gái cười: “Đi dạo với bạn mệt nên đến đây uống trà chiều.”

“Bây giờ là buổi tối rồi.” Tân Ngữ nói xen vào.

Cô gái chu mỏ một cái, nhăn nhăn mũi, làm nũng nói: “Nói chuyện hăng say quá nên nhất thời quên mất, bây giờ em thấy hơi đói bụng.”

Tân Ngữ dùng ánh mắt gϊếŧ người nhanh chóng nhìn về phía Thẩm Tuế Hòa, mà Thẩm Tuế Hòa dùng ngón tay thon dài nhấn nhấn huyệt thái dương, giọng nói lạnh băng: “Đói thì ăn cơm.”

“Anh muốn đi cùng không?” Cô gái hỏi.

“Không.”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Thẩm Tuế Hòa ngẩng đầu, ánh mắt anh chạm thẳng vào mắt Tân Ngữ.

Cô gái nhìn về phía Tân Ngữ nhíu mày hỏi: “Chị gái này là ai?”

Tân Ngữ đứng lên, thể hiện rõ ưu thế chiều cao của mình, khoé môi chậm rãi nhếch lên, dùng toàn bộ sức lực gằn từng chữ một: “Tôi là bạn thân của chị dâu cô!”