Chương 7: Thêm một bát (1)

Còn không phải nói, hoa dại rau dại trong núi khắp nơi đều có, nhiều hơn ở bãi đất ruộng không biết bao nhiêu lần.

Không chỉ có cây tể thái mà còn có rau sam, mã lan đầu, cỏ linh lăng, ngồng tỏi.

Lâm An Thục đi theo hệ thống học cách nhận dạng các loại rau, một bên liên tục thu hoạch.

”Chị An An, em đến rồi! Chị muốn hái đầy cái sọt này sao?” Hứa Ý thở hồng hộc chạy tới, hỏi.

”Để em giúp chị.” Hứa Ý cười tươi để lộ ra hàm răng trắng, sau đó lấy cái xẻng trong tay mình ra bắt đầu đào đào.

”Được chứ, cảm ơn em.”

Hứa Ý theo sau học theo bộ dáng Lâm An Thục, bắt đầu ra dáng ra hình đào rau dại.

Tuy rằng Hứa Ý tâm trí chỉ mới có mấy tuổi, nhưng học theo lại rất nhanh. Có cậu bé hỗ trợ, số lượng rau trong sọt mắt thường cũng nhìn thấy đầy lên nhanh chóng.

”Hứa Ý, em vừa nãy nói với mẹ em như thế nào?”

”Em đưa toàn bộ hoa mới hái được cho mẹ, còn nói cho mẹ nghe tên của chúng. Sau đó xin mẹ cho em vào trong núi chơi với chị, mẹ em đồng ý, còn nói em không được quấy rầy chị.” Hứa Ý thẹn thùng mở miệng.

Còn việc sau khi mẹ cậu nhận được hoa, tại sao hốc mắt lại có chút ướŧ áŧ, cậu không hiểu

”Thì ra là thế.” Lâm An Thục gật đầu.

Mẹ Hứa Ý tên là Lưu Mỹ Linh, là một người phụ nữ dịu dàng nhưng quật cường. Bao nhiêu năm qua, tâm trí Hứa Ý vẫn là một đứa trẻ, Lưu Mỹ Linh ngoài thường tự trách ra cũng chăm sóc cậu bé rất chu đáo.

Cũng vì cậu bé, Lưu Mỹ Linh vẫn còn ở nông thôn làm ruộng, chăm lo việc nhà.

”Chị An An mau nhìn xem, bên kia cũng có rất nhiều rau dại.”

”…..”

Hai người cặm cụi đào, không sai biệt lắm khoảng ba giờ đồng hồ, mắt nhìn đã gần đến 11 giờ trưa mới có thể lấp đầy cái sọt rau này.

Đứng dậy hoạt động chân một cái, Lâm Thục An vung tay lên mở miệng: “Đi, về nhà.”

”Đi về thôi~” Hứa Ý vui vẻ nhảy nhót.

Trên đường về, khi nhìn thấy bươm bướm cậu còn rón rén bước chậm lên vồ lấy, nhưng cũng không thể bắt được.

Về đến nhà, thấy ba Lâm và mẹ Lâm đều không có ở nhà.

Lâm An Thục nhân cơ hội này nhanh chóng thăng cấp phẩm chất chỗ rau dại này, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, vừa sử dụng xong… Lâm An Thục cảm thấy rau dại so với lúc nãy tươi mới hơn không ít.

Hiện tại cũng không có việc gì làm, nếu không cô nấu cơm trưa luôn?

Cô muốn thử xem rau dại sau khi thăng cấp rốt cuộc có hương vị như thế nào.

Nhưng trước tiên, cô vào nhà lấy cái rổ tre nhỏ ra, nhặt một phần rau dại vào mang qua cho Hứa Ý.

Hứa Ý hôm nay đã giúp cô một việc lớn, cô không thể để cậu bé tay không đi về được.

Lưu Mỹ Linh sau khi biết ý định của cô, đã vội vàng từ chối.

Lâm An Thục cũng không nói gì nữa, thả rổ xuống đất xong co chân chạy.

Sau khi về đến nhà, Lâm An Thục phân từng loại rau dại ra xong mới bắt đầu đun nước để trần rau.

Thời điểm ba Lâm cùng mẹ Lâm về đến nhà, Lâm An Thục mới vừa trần xong rau.

Rau dại trần qua nước rất đơn giản, còn cách trộn rau… Lâm An Thục vừa mở video ngắn ra vừa xem vừa học.

Sau khi trần rau xong ngâm vào nước lạnh, sau khi vớt ra để ráo thì cho tỏi băm, muối, đường trắng, dầu mè và giấm vào trộn đều.

Cô còn chưa kịp nếm thử đã nghe được giọng ba Lâm vang lên.

”Bà xem, không phải An An cũng rất giỏi à? Không chỉ đào được nhiều rau dại như vậy, còn có thể phân từng loại khác nhau để riêng ra.”

”Hơn nữa, hoàn toàn không bị lẫn cỏ!”

”Hừ, tôi không thể nhìn ra được à, còn cần ông nói?” Mẹ Lâm hừ một tiếng.

”Ba, mẹ, hai người đã về. Con mới nấu xong cơm và làm rau dại trộn, chỉ cần chờ thêm khoai tây xào thịt, củ sen hầm và trứng xào cà chua nữa là có thể ăn cơm trưa.” Lâm An Thục mặc tạp dề đi qua nói.

”An An còn biết nấu cơm?”

“Vậy ba phải nếm thử tay nghề của An An mới được.” Ba Lâm nói xong liền đi rửa tay, theo sau vào phòng bếp.

Ông lấy đũa gắp một miếng rau dại Lâm An Thục mới vừa trộn xong đưa lên miệng.

”Rau dại này sao có thể ngon như vậy?”

”Mẹ An An, bà mau nếm thử xem.”

Mẹ Lâm rửa tay xong, có chút hoài nghi cầm thử đũa gắp một miếng, vẻ mặt ngay sau đó đầy kinh ngạc.

”Rau dại này sao có thể ăn ngon như vậy được?”

”Đúng không đúng không? Tôi cảm thấy ăn thật quá ngon! Hậu vị mang theo một chút ngọt thanh vừa miệng, làm món khai vị rất thích hợp.”

Nghe thấy vậy, Lâm An Thục nhịn không được khẽ cười.

Đồ ăn được hệ thống nâng cấp có thể kém sao?