Chương 8: Thêm một bát (2)

Ăn ngon? Ăn ngon là được rồi!

Mấy việc nấu cơm này, trước kia cô không hề biết làm.

Nấu cơm còn có thể nấu thành cháo.

Trước đó vì phải trải qua hai năm dịch bệnh, một mình thuê nhà ở bên ngoài cô không thể không học cách nấu ăn.

Đương nhiên, chỉ là mỗi lần phải nấu món gì đó cô đều mở video ngắn ra học theo.

Khụ..

”Không cần những món khác, chỉ với rau dại trộn này thôi, tôi có thể ăn được hai bát cơm.”

Ba Lâm nói xong, một gắp lại một gắp ăn không ngừng.

Chờ ông định gắp tiếp lại bị mẹ Lâm gõ một cái vào đũa.

”Bà làm gì vậy?”

”Đồ ăn khác còn chưa làm xong, mau đi nhóm lửa đi.”

”À.” Ba Lâm mang theo khuôn mặt ai oán đi nhóm lửa.

Nhà của Lâm An Thục vẫn dùng loại bếp củi ngày xưa ở nông thôn, cái bếp lò vững chắc có thể cùng một lúc nấu hai cái nồi to.

Đương nhiên, ngoài cái bếp củi này nhà cô vẫn có bếp điện từ, nồi cơm điện.

Lâm An Thục ghét việc nhóm lửa phiền phức, lúc trần rau dại cũng là dùng bếp điện từ.

Có ba Lâm và mẹ Lâm hỗ trợ, cơm trưa rất nhanh đã làm xong.

Buổi trưa cả nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, ngày thường bà nội Lâm cảm thấy đồ ăn không có mùi vị gì, chỉ có thể ăn một chút cơm, hôm nay lại rất tán thưởng đối với đĩa rau dại trộn kia.

Một bàn bốn món ăn, chỉ có rau dại trộn là hết đầu tiên.

Mấy người có chút chưa đã thèm, chỉ có một chút rau dại, mỗi người hai đũa đã hết, còn không đủ nhét kẽ răng.

”Nếu không, lại đi trộn thêm một đĩa?” Ba Lâm thử hỏi.

”Ta cũng thấy vậy.” Bà nội Lâm gật đầu.

”Vậy thì lại làm thêm đi.” Mẹ Lâm cũng phụ hoạ.

Vì thế, ánh mắt của cả ba người nhất trí dừng lại trên người Lâm An Thục.

”…. Trộn thêm đi.” Lâm An Thục có thể nói cái gì? Đương nhiên phải lựa chọn đáp ứng.

”An An, một đĩa không đủ, trộn thêm một bát to đi!”

”Đúng vậy, một bát to.”

”Vậy thêm một bát to.”

Lâm An Thục: “…..”

Một bát to? Xác định có thể ăn hết sao?

Sự thật chứng minh, có thể.

Lâm An Thục trộn thêm một bát rau trộn to, đúng là đều được ăn hết sạch.

Ba Lâm và mẹ Lâm ăn xong mới hậu tri hậu giác phát hiện, hôm nay bọn họ đã ăn quá nhiều.

Không có biện pháp, hôm nay rau dại phá lệ ngon miệng.

”Ba, mẹ, con có một ý tưởng.” Lâm An Thục lựa chọn đúng lúc mở miệng.

”Có chuyện gì sao?”

”Mọi người cũng đều cảm thấy rau dại này rất ngon miệng đúng không?”

”Quả thật không tồi.”

”Cho nên, con định nhân dịp buổi chiều không có việc gì để làm, liền mang những loại rau dại đào được này đi bán thử.”

”Rau dại ngon như vậy, sẽ bán 20 tệ một cân.” Lâm An Thục nói.

”20 tệ? Rau dại có thể đào khắp núi rừng, bán đắt như vậy có người muốn mua à?” Mẹ Lâm có chút không chắc.

”Đương nhiên là có!”

”Hiện giờ trong thành phố thường chỉ có thể mua thịt, cá, người muốn ăn chút rau dưa mới mẻ có rất nhiều.”

”Không phải năm ngoái báo đài nói rằng một mầm hương xuân mới hái*, một cân có thể bán được 80~ 100 tệ sao!”

”Với giá này còn chưa chắc đã mua được, hơn nữa rau dại con đào được có chất lượng tốt, mọi người đều cảm thấy ngon miệng không phải sao? Người khác khẳng định cũng sẽ thích.”

(*Hương Xuân có mùi rất nồng, hơi giống mùi tỏi nhưng lại xen lẫn mùi lưu huỳnh, ngửi kỹ còn có cả mùi hoa.)

”Mẹ đứa nhỏ, tôi cảm thấy An An nói rất có lý.”

”Rau dại là do An An đào về, nếu con muốn bán cứ để nó đi bán đi.” Ba Lâm vẫn duy trì khuyên vợ.

”Bà nội cũng ủng hộ con, An An.”

”Mọi người nhìn tôi làm gì? Tôi cũng đâu nói không được.”

”Chẳng qua, con định bán ở đâu? Mang đi bán bằng cách nào?” Mẹ Lâm nói.

”Cũng chỉ là một sọt rau, mang lên huyện bán đi. Với cả không phải tôi có xe ba bánh à? Cho lên chở đi bán là được.”

”Nhà chúng ta có cân điện tử, phải mang theo để cân.”

”Có, để tôi đi lấy.” Mẹ Lâm đứng dậy tìm cân điện tử.

Sau khi có cân, Lâm An Thục không có việc gì làm liền đến bên sọt rau, dùng sợ dây đơn giản mỗi bó một cân bó lại, sau khi buộc xong lại xếp gọn vào sọt.

Bà nội Lâm cơm nước xong cũng ngồi ở bên cạnh hỗ trợ.

Phương tiện mang đi bán đã có.

Giá cả cũng đã định, 20 tệ một cân.

Đúng rồi, cô phải nhanh chóng đi in mã Alipay, Wechat để tiện cho khách hàng thanh toán.

****

Giờ này, bên gia đình Hứa Ý cũng đang ăn cơm trưa.

Bởi vì Lâm An Thục để lại một rổ rau dại rồi chạy mất, Lưu Mỹ Linh cũng bất đắc dĩ nhận lấy.

Đối với Lâm An Thục, Lưu Mỹ Linh có ấn tượng rất tốt, người trong thôn ai cũng biết Hứa Ý là một đứa trẻ chậm phát triển, không được thông minh.

Có nhiều người ngầm gọi cậu bé là nhược trí, đồ ngốc.

Trong thôn vốn không có quá nhiều người, Hứa Ý không có bạn bè, mỗi ngày đều tự mình chơi.

Hôm nay cậu vui vẻ chạy về tặng hoa dại cho cô ấy, còn nói cô ấy đã vất vả rồi.

Lưu Mỹ Linh tức khắc đỏ mắt.