Chương 9: Có phải cô bị hoa mắt không?

Con trai của cô ấy đúng là không có chỉ số thông minh, người cũng ngốc, nhưng lại lương thiện và chân thành.

Hơn nữa, cậu bé nói với cô ấy, Lâm An Thục nhà bên cạnh đã về. Còn nói chuyện phiếm với cậu, giải thích tên, công dụng các loại hoa dại cho cậu biết.

Bao gồm cả chuyện tặng hoa này cũng là ý kiến của cô.

Cho nên sau khi Hứa Ý muốn đi theo Lâm An Thục đào rau dại, cô ấy cũng không cự tuyệt.

Cô ấy cảm thấy vất vả lắm mới có người không chê Hứa Ý, có thể khiến cậu vui vẻ một hồi cũng tốt.

Nhưng lại không nghĩ đến Lâm An Thục lại mang một rổ rau dại đến, còn khen Hứa Ý một hồi.

Nói tay chân cậu nhanh nhẹn, vừa tốt bụng lại chân thành.

Sau khi Lâm An Thục đi về, nụ cười trên mặt con trai cô ấy chưa từng đi xuống, còn chủ động đi theo sau cô ấy cùng nhặt rau, rửa rau, nhóm lửa.

Lúc này, khi người một nhà cô ấy nếm thử hương vị rau dại này, ngay lập tức càng thêm kinh ngạc.

“Mẹ ơi, rau dại hôm nay ăn ngon quá!” Hứa Ý vừa ăn xong liền mở miệng.

“Đúng là rất tươi mới ngon miệng.” Ông nội Hứa cảm nhận hương vị, gật đầu.

“Đây là rau dại do chính tay Ý Ý đào, làm sao có thể không ngon?” Bà nội Hứa ánh mắt yêu thương nhìn về cháu trai lớn.

Tuy rằng cháu trai chỉ số thông minh không cao, người cũng ngây ngốc, nhưng cậu rất nghe lời!

Hơn nữa đứa trẻ lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, biết nghe lời hiểu chuyện, cũng không chủ động gây sự. Bà nội Hứa tự nhiên sẽ yêu thích Hứa Ý, đối với cậu bé cũng rất kiên nhẫn.

“Bà nội, đây không phải rau do Ý Ý đào một mình, là chị An An mang theo Ý Ý đi đào.”

“Chị An An biết rất nhiều loại hoa dại và rau dại, nhất định do chị ấy chọn được rau tốt, cho nên ăn mới ngon như vậy.” Hứa Ý vẻ mặt nghiêm túc mở miệng.

“Đúng đúng đúng, Ý Ý phải ăn nhiều một chút.” Bà nội Hứa cười ha hả gật đầu.

“Bà nội, người cũng ăn.” Hứa Ý gắp rau vào bát bà nội.

“Ôi, Ý Ý nhà ta thật ngoan.”

“Như thế nào, bà nội có, còn ông nội không có sao?” Ông nội Hứa giả bộ không vui, nói.

“Ông nội cũng ăn nhiều vào, Ý Ý gắp giúp ông nội.”

“Đây là của mẹ.”

“…..”

Bầu không khí hà Hứa gia rất tốt, Lâm An Thục phía bên này cũng không kém.

Có bà nội Lâm và ba mẹ hỗ trợ, số rau dại Lâm An Thục muốn bán cũng được sắp xếp tốt, mã WeChat và Alipay cũng đã được in ra.

Lâm An Thục là con thứ hai trong nhà, bên trên còn có một chị gái đã lấy chồng, một đứa em trai đang học lớp 11.

Máy in trong nhà được mua khi em trai Lâm An Vũ còn học cấp hai, để tiện cho cậu in các loại đề thi ôn tập.

Từ sau khi Lâm An Vũ lên cấp ba ở trường nội trú, máy in vẫn chưa được sử dụng lại.

Cũng may Lâm An Thục lấy ra vẫn có thể dùng được, sau khi in mã ra cô lấy một tấm nhựa plastic bọc lại, dán một lớp băng dính dự phòng.

Tất cả được chuẩn bị kỹ càng, Lâm An Thục được ba Lâm giúp mang mấy loại rau dại đã được phân loại lên đằng sau xe ba bánh.

“Bà nội, ba, mẹ, mọi người mau đi nghỉ trưa một chút, rau dại chờ chút nữa 5 giờ chiều con mang đi bán. Bây giờ đi có lẽ cũng không có người.” Lâm An Thục lên tiếng.

“Cũng đúng, lúc này mọi người mới dùng cơm xong, rất ít người ra ngoài mua thức ăn. Chờ khoảng 5 giờ chiều sẽ có nhiều người.”

Ba Lâm và mẹ Lâm buổi chiều còn phải đi ra ruộng làm việc, cho nên buổi trưa ăn cơm xong đều có thói quen đi ngủ.

Lâm An Thục từng là nhân viên văn phòng cũng giống vậy.

Trước kia công việc áp lực rất lớn, 7 giờ sáng phải đi làm 12 giờ đêm mới có thể ngủ, cô mỗi ngày đi làm đều như chạy đua, không chỉ mệt thân mà tinh thần cũng mệt mỏi.

Cho nên vừa đến giữa trưa cơm nước xong, cô nhanh chóng đến phòng họp trống bên cạnh ngủ trưa.

Vì sao không ngủ trên giường? Đừng hỏi, hỏi ra thì chính là công ty không có. Cho nên dù hiện tại đã trở về nhà, cô vẫn giữ thói quen ngủ trưa như cũ.

Lâm An Thục ngủ một giấc dậy đã là 3 giờ chiều, giặt khăn lau mặt xong cô mới hoàn toàn tỉnh ngủ. Nhìn gương mặt hơi tròn trong gương, cô không khỏi làm mặt quỷ.

Mặt cô hơi tròn nhưng không đủ trắng, ngoài ra trên mặt còn có quầng thâm mắt và vài vết mụn do thức đêm nhiều.

Cũng do bị cận thị nên cô thường có thói quen nheo mắt lại.

Từ từ, có phải cô bị hoa mắt không? Nếu không tại sao cô lại thấy vết mụn trên mặt dường như đã nhạt bớt?

“Hệ thống, có ở đây không?”

“Có chuyện gì vậy, An An?” 888 trả lời rất nhanh.

“Buổi sáng hệ thống tặng phần thưởng nâng cấp chất lượng rau dại, có còn không?”

“Không còn, vật phẩm kia do hệ thống 888 tặng cho người mới, chỉ có một phần.”

“Vậy làm thế nào có thể nhận tiếp, hoặc có vật phẩm nào tương tự không?” Lâm An Thục vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi.