Chương 6.3: Trà xanh

Hoắc Gia Thành đánh giá dáng vẻ của cô từ trên xuống dưới: “Kỳ sinh lý?”

Mạnh Vân Ý gật gật đầu, lần đầu tiên thấy tại sao người đàn ông này lại phiền phức như vậy chứ, dong dài lải nha lải nhải.

“Nhanh chóng đến bệnh viện đi, tôi thấy sắc mặt của cô không được ổn lắm.”

Mạnh Vân Ý lắc đầu: “Trước đó tôi đã kiểm tra rồi, tôi đã uống thuốc giảm đau rồi, nghỉ ngơi một chút là được.”

Nói xong, cô không để ý đến anh ta nữa, lập tức đi ra ngoài.

Hoắc Gia Thanh gọi cô lại: “Khoan đã.”

Trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Vân Ý bỗng nhiên có xúc động đánh người một trận tơi bời, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô vẫn còn có sức lực.

Kết quả cô lại nghe Hoắc Gia Thanh nói: “Phòng nghỉ bên trong có giường, cô có thể vào đó nằm nghỉ một lát.”

Mạnh Vân Ý bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Đêm chăm vào khăn trải giường đều sạch.” Thấy cô đứng yên không nhúc nhích, anh giải thích nói: “Cô có thể khoá trái cửa, yên tâm đi, tôi sẽ không quấy rầy cô đâu.”

Ông chủ đã lên tiếng rồi, Mạnh Vân Ý cũng không khách sáo.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hiếm khi đứng đắn kia của anh ta, cô lại đột nhiên muốn thốt ra những lời đã thu hồi trước đó. Đôi khi người đàn ông này thực sự rất đáng yêu.

Phòng nghỉ không rộng rãi lắm, nhưng cũng được trang bị đầy đủ. Mạnh Vân Ý dứt khoát dọn dẹp một chút, yên tâm nằm trên đó, chẳng bao lâu sau đã nặng nề ngủ thϊếp đi.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, hình như cô nghe thấy có người gõ cửa, cô khập khiễng đi đến, quả nhiên là Hoắc Gia Thanh đang ở ngoài cửa: “Tôi đưa cơm trưa đến cho cô, ra ngoài ăn đi.”

Mạnh Vân Ý cảm động không thôi: “Cảm ơn tổng giám đốc Hoắc.”

Bên cạnh hộp cơm còn đặt hai lọ thuốc giảm đau, anh ta giải thích nói: “Lúc đi ngang qua hiệu thuốc thì nhân tiện mua luôn, không biết cô uống loại nào nên dứt khoát mua hai loại trở về, nếu thuốc kia không có tác dụng thì thử loại khác xem sao?”

Mạnh Vân Ý nói: “Hai loại này trước kia tôi đã uống rồi, lúc trước có tác dụng, nhưng bây giờ thì không?”

Hoắc Gia Thanh lười biếng dựa vào ghế làm việc nhìn cô, thở dài một tiếng: “Làm phụ nữ đúng là không dễ dàng gì.”

Thực ra Mạnh Vân Ý không có tâm trạng ăn uống, nhưng cũng biết không ăn không được, chỉ có thể cố gắng nhét vào trong miệng nhiều một chút.

Một lát sau, Hoắc Gia Thanh lại hỏi: “Cô và Lục Tắc rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Quen biết từ lúc nào?”

Lúc đầu Mạnh Vân Ý không muốn nói, nhưng thấy anh ta đối xử với mình cũng không tệ lắm nên mở miệng: “Anh ta là anh trai bạn trai cũ của tôi.”

Hoắc Gia Thanh khϊếp sợ nói: “Bạn trai cũ của cô là Lục Tự?”

Mạnh Vân Ý gật đầu: “Anh cũng quen biết anh ta?”

“Gặp nhau mấy lần, không thân thiết lắm.” Anh ta tò mò đánh giá cô, cười nói: “Sao lại trở thành bạn trai cũ? Cậu ta vứt bỏ cô? Tôi thấy với thái độ của Lục Tắc đối với cô, ngược lại giống như cô đá em trai anh ta thì hơn.”

“Đúng vậy.” Mạnh Vân Ý cũng không phủ nhận: “Nhà anh ta cho tôi mười triệu, muốn tôi chia tay với anh ta, thế là tôi chia tay.”

Hoắc Gia Thanh suýt chút nữa đã phun một ngụm nước ra ngoài: “Đúng là cô đá cậu ta?”

Mạnh Vân Ý tiếp tục gật đầu.

Mặc dù không có chuyện mười triệu tệ kkia, lúc trước là do cô nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng từ nhỏ cha mẹ đã dạy cô rằng nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật.

“Con người cô…” Trên mặt Hoắc Gia Thanh nở một nụ cười, nhưng vẻ mặt lại không thể tưởng tượng được: “Cốt truyện này đúng là… Đủ máu chó, cũng đủ sảng khoái. Chẳng phải cha mẹ cô là giảng viên đại học sao, có lẽ trong nhà không thiếu tiền như vậy đâu nhỉ?”

Mạnh Vân Ý sâu kín bổ sung thêm một câu: “Đại học gà rừng*.”

(*Chỉ gái đĩ gái điếm, làm chui làm lậu.)

Đón nhận với ánh mắt khó hiểu của anh ta cô hỏi: “Nhứng thứ như tiền này, có người nào không thích đâu? Đó là mười triệu tệ đấy, nếu là anh, anh sẽ không động lòng sao?”

Lão già keo kiệt kia vốn dĩ chỉ cho cô năm triệu, cuối cùng vẫn nhờ vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô mới tăng lên mười triệu, bây gờ cô cũng có thể miễn cưỡng coi là một phú bà.

Hoắc Gia Thanh không trả lời, nhưng vẻ mặt của anh ta đã nói lên rằng anh ta thực sự không động lòng.

Mạnh Vân Ý bĩu môi: “Đối với những người có tiền như các anh mà nói mười triệu tệ chẳng là gì cả, nhưng nếu đổi thành một tỷ tệ thì sao? Anh cũng không động lòng?”

Hoắc Gia Thanh nghiêm túc suy nghĩ hai giây rồi gật đầu: “Cũng có lý.”