Chương 7.1: Rượu

Sau khi thuốc giảm đau có hiệu quả, mặc dù vẫn không thoải mái nhưng Mạnh Vân Ý vẫn chăm chỉ hoàn thành công việc buổi chiều.

Sau khi tan làm, cô thu dọn đồ đạc xong xuôi đang định đi thì Hoắc Gia Thanh đột nhiên gọi cô lại: “Chờ tôi một chút.”

Trong lòng Mạnh Vân Ý không vui, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười: “Tổng giám đốc còn có chuyện gì sao?”

Hoắc Gia Thanh chỉ vào chân cô, nói: “Làm tài xế cho cô.”

Mạnh Vân Ý lại sửng sốt tại chỗ một lần nữa: “Hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau, đó là những gì cô nói mà.” Hoắc Gia Thanh đi vào văn phòng cầm chìa khoá và điện thoại di động ra ngoài: “Bây giờ cô vừa tàn phế vừa bệnh tật, đã thế rồi còn không gọi cô cho đi nhờ xe, có phải trong lòng cô đang mắng tôi không phải là người không?”

Mạnh Vân Ý chân chó cười cười: “Không dám, không dám, cảm ơn tổng giám đốc.”

Hoắc Gia Thanh cúi người cầm lấy túi xách trong tay cô, vừa mới đi được hai bước lại trả cho cô: “Cô vẫn nên tự cầm đi thì hơn.”

Mạnh Vân Ý còn chưa kịp phản ứng lại thì anh ta đã giải thích: “Nếu để người khác nhìn thấy thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào đây? Tôi không thèm để ý đến người khác nói xấu sau lưng, cô cũng không ngại sao?”

“Không ngại, thực sự không ngại.” Mạnh Vân Ý mỉm cười nhét túi xách lại trong tay anh ta: “Nếu tổng giám đốc bằng lòng hỗ trợ, sao tôi có thể không cảm kích được chứ.”

Được hời mà không nhận mới là kẻ ngốc, đây là một chân cu ly rất tốt đấy.

Lần này Hoắc Gia Thanh sửng sốt: “Tôi phát hiện da mặt của cô rất dày.”

“Chẳng lẽ tổng giám đốc chưa bao giờ nghe đến câu nói: Mặt dày đi khắp thiên hạ, mặc mỏng khó đi sao?”

Hoắc Gia Thanh: “…”

Sau khi đến chung cư, trước khi ai về nhà nấy, Hoắc Gia Thanh nói: “Tôi gọi cơm đến, lát nữa cô qua đây ăn cùng tôi đi.”

Mạnh Vân Ý cũng không hề khách khí: “Cảm ơn tổng giám đốc Hoắc.”

Cơm hộp mà anh ta gọi phong phú hơn cô rất nhiều, nhưng bởi vì đang ở trong kỳ sinh lý, không có tâm trạng ăn uống nên cô cũng không ăn nhiều.

Sau khi đặt chén đũa xuống, cô tự giác đứng dậy thu dọn, nhưng Hoắc Gia Thanh lại ngăn cản cô lại: “Được rồi, mau ngồi xuống đi.”

Sau khi cho bát đĩa vào máy rửa bát, lại thu dọn một đống rác thải, anh ta bỗng nhiên trầm ngâm suy nghĩ nhìn cô: “Sao tôi lại có cảm giác như mình mới là trợ lý nhỉ?”

Mạnh Vân Ý lại sử dụng câu nịnh nọt kia: “Ai bảo ngài dịu dàng chu đáo và thấu hiểu lòng người chứ?”

Hoắc Gia Thanh thở dài: “Dù sao cô cũng là người sở hửu mười triệu tệ, đi làm trợ lý cho tôi cũng có thể coi là nhân tài không được trọng dụng.”

Mạnh Vân Ý gật đầu tán thành: “Dù sao tôi cũng có vốn liếng để có thể phủi mông chạy lấy người bất cứ lúc nào.”

Hoắc Gia Thanh dựng ngón tay cái về phía cô.

Những ngày cuối tuần sau đó, cô thậm chí còn không ra khỏi cửa, vẫn luôn nghỉ ngơi trong nhà.

Cơm trưa và cơm tối vào ngày thứ bảy vẫn ăn ở trong nhà Hoắc Gia Thanh, chủ nhật anh ta có việc phải ra ngoài nên cô tự mình giải quyết.

Khoảng thời gian tiếp theo, mọi chuyện vẫn xảy ra bình thường, nếu hai người vừa khéo tan tầm cùng nhau thì cô sẽ đi nhờ xe anh ta, lại cùng nhau gọi cơm ăn.

Nhưng anh ta rất bận, xã giao nhiều, những bữa tiệc riêng tư cũng rất nhiều nên chẳng mấy khi tan tầm đúng giờ, trong khi người trợ lý như cô gần như lúc nào cũng là đi làm vào lúc 9 giờ, tan làm vào lúc 6 giờ chiều.