Chương 9.1: Bệnh viện

Lúc Lục Tắc chạy đến bệnh viện, Hoắc Gia Thanh vừa mới tỉnh lại.

Mạnh Vân Ý đưa anh ta đến bệnh viện tư nhân nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên kia.

“Giải quyết nhanh như vậy sao?” Tình trạng thể chất của anh ta không thể coi là quá kém, nhưng trạng thái tinh thần lại hết sức tồi tệ.

Cho dù anh ta không nói, Mạnh Vân Ý cũng biết đối với một người từ trước đến nay vẫn luôn trọng thể diện vào kiêu ngạo như anh ta mà nói, đây là một chuyện vô cùng nhục nhã.

Lục Tắc nói: “Tôi còn phải cảm ơn anh đã kịp thời nói cho tôi biết, lúc tôi đi đến, vẫn chưa xảy ra vấn đề gì.”

“Cho nên tôi là người đầu tiên, cũng là người duy nhất?” Hoắc Gia Thành nhếch miệng mỉm cười, nhưng đáy mắt lại tràn ngập lạnh lẽo.

“Chắc là vậy, tôi đã cho người thay đổi toàn bộ rượu, kiểm tra camera giám sát, cảnh sát đã âm thầm đưa người đi, bọn họ vẫn chưa kịp ra tay với người thứ hai nên không làm ầm ĩ lên.”

“Bọn họ?” Hoắc Gia Thanh khẽ nghiến răng nghiến lợi: “Mấy người? Có bao gồm tên họ Cổ kia không?”

“Có ba người, không bao gồm anh ta, đều là mấy người không sợ chết, chỉ đơn giản là tìm mấy việc vui và chút kí©h thí©ɧ, ly rượu kia của anh vốn dĩ là bọn họ chuẩn bị cho một người phụ nữ khác, nhưng bị tổng giám đốc Cố cầm nhầm.”

Hoắc Gia Thanh cười nhạt: “Không sợ chết?”

Thấy lửa giận của anh ta vẫn chưa nguôi ngoai, cuối cùng tầm mắt của Lục Tắc cũng nhìn về phía Mạnh Vân Ý: “Bác sĩ nói như thế nào?”

“Trúng thuốc, tạm thời không có gì nguy hiểm, còn cụ thể phải đợi kết quả xét nghiệm.”

Cô vừa mới nói xong chưa được vài phút thì đã có bác sĩ đi vào: “Vừa mới có kết quả, bên trong có chứa cantharidin và axit gamma-hydroxybutyric.”

Thấy bọn họ nghe không hiểu, anh ta giải thích: “Loại thứ nhất là một chất độc, nghe đồn có có thể kí©h thí©ɧ ham muốn tìиɧ ɖu͙©, thực ra có thể khiến người ta cương cứng một cách bất thường, nếu không cẩn thận thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng; Loại thứ hai là ma tuý, có thể khiến người khác sinh ra kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©, thần chí không rõ, nếu dùng quá liều cũng có thể gây chết người.”

Nghe vậy, Mạnh Vân Ý hoảng hốt không thôi.

Bác sĩ an ủi nói: “Là bất mạnh nhưng cũng là may mắn, những thứ này không dễ kiếm được ở trong nước, hầu hết những loại thuốc trên thị trường đều là thuốc giả, thứ bệnh nhân uống, hàm lượng trong mỗi thành phần đều rất thấp.”

“Vậy… Nếu là ma tuý, liệu có gây nghiện không? Liệu có để lại di chứng không?”

“Trong tình huống bình thường, liều lượng này không đủ để gây nghiện, trước mắt cũng không phát hiện ra trên cơ thể có tổn thương rõ ràng gì, tình hình cụ thể còn phải xem kết quả của các lần kiểm tra tiếp theo.”

Nhìn thấy sắc mặt tang thương của cô, Hoắc Gia Thành còn cười nói: “Được rồi, chẳng phải chưa chết sao?”

Mạnh Vân Ý ấm ức nhìn anh ta: “Suýt chút nữa đã chết rồi.”

“Có thể nói cái gì hay ho được không?” Hoắc Gia Thanh giả vờ muốn đánh vô, nhìn thấy cô rõ ràng đã đứng rất xa nhưng vẫn theo bản năng rụt người lại, anh ta không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Tắc đang đứng như một khúc gỗ ở đó, anh ta bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Lục không cảm ơn trợ lý nhỏ của tôi sao?”