Chương 9.2: Bệnh viện

Lục Tắc mặt không cảm xúc nhìn anh ta, rõ ràng là không hiểu.

Hoắc Gia Thanh nói: “Ly rượu kia là do tên họ Cổ kia chúc cô ấy, nếu không có cô ấy, số rượu kia cũng không bị tôi uống vào bụng, nếu người khác uống thì sẽ không được thể chu đáo, ngay cả khi tính mạng bị đe doạ cũng còn suy nghĩ cho tổng giám đốc Lục như tôi đâu. Có lẽ vào lúc này, mọi chuyện sớm đã trở nên ầm ĩ, quán bar xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến danh dự của toàn bộ khách sạn. Lúc này chỉ e tổng giám đốc Lục sẽ không thể nhẹ nhàng đứng trong phòng bệnh như bây giờ, mà là đang bận trước bận sau ở trong bộ phận quan hệ công chúng, sứt đầu mẻ trán.”

Nói rất có lý, ngay cả Mạnh Vân Ý cũng không thể phản bác.

Lục Tắc im lặng hai giây, quả nhiên xoay người lại đối mặt với Mạnh Vân Ý: “Cảm ơn cô Mạnh.”

Mặc dù không cúi đầu nhưng có vẻ vô cùng chân thành, Mạnh Vân Ý ngay lập tức cảm thấy cả người sảng khoái, tức khắc cáo mượn oai hùm: “Chuyện này không cần thiết, tôi đại nhân không chấp tiểu nhân, làm ơn cũng không cần báo đáp, chỉ cần trong lòng anh hiểu rõ là được rồi.”

Hoắc Gia Thanh ở bên cạnh suýt chút nữa lại không nhịn được bật cười, người phụ nữ này đúng thật là, cho một chút màu mè thì sẽ dám mở phường nhuộm.

Thấy sắc mặt của Lục Tắc không được tốt lắm, điện thoại cũng không ngừng vang lên, anh ta thở dài một tiếng: “Tổng giám đốc Lục mau đi làm việc đi, giữa hai chúng ta sẽ nói chuyện sau, ân tình lớn như thế này, tôi tin rằng tổng giám đốc Lục sẽ cho tôi đủ mặt mũi.”

Sau khi Lục Tắc rời đi, Mạnh Vân Ý mới mỉm cười bước đến, giơ hai ngón tay cái với Hoắc Gia Thanh: “Sướиɠ muốn chết, cảm ơn tổng giám đốc đã xả giận giúp tôi.”

Hoắc Gia Thanh khinh thường xì một tiếng, nói: “Người nhà họ Lục bọn họ có thể dùng tiền để ép cô chia tay, tại sao cô lại không thể nhận? Nếu cô không cần tiền, bọn họ sẽ tiếp tục uy hϊếp và quấy rầy cô; Nếu cô nhận, bọn họ lại chê cô tham tiền, ghé cô, chẳng phải là vừa đấm vừa xoa? Đúng là giả vờ thanh cao.”

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vân Ý cảm thấy người đàn ông trước mặt thực sự đẹp trai khủng khϊếp, giống như cả người đang tỏa sáng.

Nhìn thấy vẻ mặt vừa cảm động vừa sùng bái của cô, Hoắc Gia Thanh đắc ý nói: “Sao vậy? Muốn lấy thân báo đáp?”

Nói xong, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên mất tự nhiên, tầm mắt cũng không chạm vào cô: “Mau về đi, tối lắm rồi, không cần phải chăm sóc tôi đâu.”

“Anh đã thế này rồi mà tôi còn rời đi, tôi có còn là người nữa không?” Mạnh Vân Ý chỉ vào chiếc ghế sô pha bên cạnh giường: “Đêm nay tôi sẽ ngủ ở đây, tôi chưa bao giờ ở trong phòng bệnh VIP của người giàu đâu, đúng lúc có thể cảm nhận một chút.”

Nói xong, cô mới phát hiện lỗ tai của ông chủ nhà mình hỏi đỏ bừng.

“Anh… Không phải đang ngại ngùng đấy chứ?”

Hoắc Gia Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tôi ngại ngùng?”

Mạnh Vân Ý gật đầu, chỉ vào lỗ tai anh: “Bị tôi nhìn hết nửa người dưới nên cảm thấy xấu hổ?”

Bị cô vô tình chọc thủng, Hoắc Gia Thanh hơi buồn bực, kết quả không đợi anh ta nổi giận, đã nghe thấy cô nói một cách ẩn ý: “Có gì phải ngại ngùng chứ? Chẳng phải chỉ là cái kia của đàn ông thôi sao, đâu phải tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.”

Hoắc Gia Thanh: “…”

Sau khi giúp anh thay đổi bình truyền nước, Mạnh Vân Ý ngồi ở bên cạnh lặng lẽ chơi trò chơi, Hoắc Gia Thanh nhàm chán lướt điện thoại di động.

Chẳng bao lâu sau lại nghe thấy tiếng hô hét lên, hình như còn chửi thề một câu, anh ta quay đầu lại nhìn về phía cô: “Có chuyện gì vậy?”