Chương 9.3: Bệnh viện

Mạnh Vân Ý bày ra vẻ mặt đưa đám: “Tôi tính nhầm tiền nạp vào trò chơi, nghĩ muốn nạp một trăm tệ, kết quả lại nạp thành một ngàn.”

“Cô là người sở hữu hơn mười triệu tệ, còn…” Vừa mới nói được một nửa, Hoắc Gia Thành sực nhớ ra nếu nói câu nói này thì sẽ bị cô đáp trả, vì thể chuyển chủ đề: “Cô chơi trà chơi gì vậy? Vương giả hay là ăn gà?”

“2048.”

Hoắc Gia Thanh lại suýt chút nữa phun một ngụm nước ra ngoài: “Cái gì?”

Mạnh Vân Ý nhìn anh ta giống như đang nhìn một con quái vật: “2048, anh chưa từng nghe nói đến sao?”

“Đó là trò chơi của mười năm trước mà, đúng không?” Rõ ràng bản thân mình là một người cổ hủ, thế mà còn dám chê anh ta.

“Đúng vậy, tôi đã chơi nó tám năm rồi, lúc đó vẫn luôn đứng đầu, khoảng thời gian này chơi lại mới phát hiện các cao thủ xuất hiện hết lớp này đến lớp khác, để không bị người khác vượt qua, tôi lại bắt đầu liều mạng chơi.”

Hoắc Gia Thanh cạn lời: “Nạp tiền nhiều nhưng hàm lượng vàng cũng không cao hơn là mấy.”

“Đó chẳng phải là vì đám tư bản như các anh ác độc…” Đối mặt với ánh mắt của anh ta, cô ngay lập tức cười gượng sửa miệng: “Trong trò chơi này, chơi đến giai đoạn sau, nếu không nạp tiền thì không thể chơi tiếp, không thể lên level được nữa.”

Hoắc Gia Thành càng không nói nên lời: “Có phải cô mắc chứng ám ảnh cưỡng chế không vậy? Nếu không được đứng đầu thì cả người khó chịu sao? Lúc chị cô đưa cho tôi xem sơ yếu lý lịch của cô, cô ấy đã nói từ nhỏ đến lớn, cho dù trong bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, cô chưa bao giờ đứng thứ hai.”

“Nếu đó là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thì tôi thực sự mắc phải.”

“Từ trước đến nay thực sự chưa bao giờ đứng thứ hai trong thi cử sao?”

“Rồi.” Nói đến đây, sắc mặt của Mạnh Vân Ý lập tức tràn ngập sự bất mãn: “Năm lớp 11, Lục Tự chuyển trường đến lớp chúng tôi, giành lấy vị trí thứ nhất của tôi, nhưng cũng chỉ lần đó thôi, sau đó anh ta không thể vượt qua tôi được nữa.”

“Hoá ra cô và cậu ta quen biết nhau như vậy.” Không hiểu tại sao Hoắc Gia Thanh lại không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ vào điện thoại di động của cô: “Cô chơi tiếp đi.”

Mạnh Vân Ý cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại di động vài giây, lại không nhịn được cảm thán: “Tiền của tôi.”

Một ngàn tệ đủ để cô ăn mấy bữa thịnh soạn, mặc dù đã ngắt quãng không chơi trò chơi này một thời gian dài nhưng thực ra tiền nạp vào cũng không nhiều lắm, một lần nạp vào đã tiêu tốn mất một ngàn tệ, thực sự hơi tiếc.

Nhìn thấy hình ảnh keo kiệt kia của cô, Hoắc Gia Thanh thực sự không nhịn được bật cười, cầm lấy điện thoại bên cạnh gối đầu.

Điện thoại nhận được tin nhắn Wechat, Mạnh Vân Ý tiện tay mở ra, nhìn thấy rõ là Hoắc Gia Thanh gửi tới, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Tại sao lại chuyển tiền cho tôi?”

“Ban ngày đã đồng ý với cô sẽ cho cô mộ bao lì xì, cảm ơn cô đã chụp ảnh tôi đẹp trai như vậy.”

“Nhưng phóng viên chỉ nhận được một ngàn tệ, anh chuyển cho tôi hai ngàn đấy?” Ngón tay vô thức bấm tiếp nhận, nhưng nghĩ đến chuyện tiếp theo, cô lại nhanh chóng bấm hoàn tiền lại: “Hai chúng ta đã thế này rồi, anh còn đưa tiền cho tôi, tôi sẽ cảm thấy mình đang bán da^ʍ.”

“Chúng ta…” Hoắc Gia Thanh lại không nói nên lời một lần nữa: “Chưa làm mà.”

“Tôi đã chủ động làm rồi, chẳng phải như nhau sao? Mặc dù tôi thích tiền nhưng cũng có nguyên tắc của mình.

Nhìn thấy vẻ mặt hiên ngang ngay thẳng của mình, Hoắc Gia Thanh bĩu môi, lại chuyển tiền đến: “Cứ coi như là tiền bịt miệng của tôi đi, như thế được rồi đúng không? Chuyện hôm nay, cô phải để thối rữa trong bụng cho tôi, không được nói với bất cứ người nào, bao gồm cả chị cô.”

“Vậy sao?” Mạnh Vân Ý suy nghĩ một chút, quyết đoán gật đầu rồi nhận tiền: “Được, nhận tiền của người ta và giải quyết tai hoạ cho người ta, ông chủ yên tâm đi, có đánh chết tôi cũng không nói.”

Hoắc Gia Thanh bất lực giật giật khóe miệng: “Cô còn rất biết lừa mình dối người.”

Mạnh Vân Ý nhếch khóe miệng với anh ta, một lúc lâu sau lại hỏi: “Tôi có thể thương lượng với ông chủ một chuyện được không?”

“Chuyện gì?”

“Lần sau có thể đưa tiền mặt cho tôi được không? Cầm tiền giấy có cảm giác hơn.”

Hoắc Gia Thanh: “…”