Chương 10.1: Ngứa

Nằm trên sô pha còn thoải mái hơn ở trên giường bệnh, Mạnh Vân Ý định chơi điện thoại một lát rồi ngủ thϊếp đi, nhưng lại luôn nghe thấy âm thanh lăn qua lộn lại ở bên cạnh, giống như đang ngủ không yên ổn.

Không phải cơn nghiện ma tuý của anh ta phát tác đấy chứ?

Mạnh Vân Ý bị chính suy nghĩ của mình doạ cho nhảy dựng lên, cô nhanh chóng bật đèn lên: “Tổng giám đốc? Anh không sao đấy chứ?”

Hoắc Gia Thanh nằm nghiêng và đưa lưng về phía cô: “Không sao.”

Hai chữ ngắn ngủi để lộ tâm trạng vô cùng bực bội.

Mạnh Vân Ý càng chắc chắn vơi suy đoán của mình, thử thăm dò nói: “Hay là… Tôi gọi bác sĩ giúp anh nhé?”

Nếu anh ta thực sự nhiễm cơn nghiện ma tuý, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.

Sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng Hoắc Gia Thanh cũng nằm thẳng người lại, nhìn vào cô, thời dài một tiếng: “Được.”

Mạnh Vân Ý đi đến bên mép giường, giơ tay lên muốn rung chuông, nhưng lại nghe anh ta nói: “Cô đi ra ngoài gọi bác sĩ đi.”

Anh ta dừng lại một chút rồi bổ sung: “Phải là bác sĩ nam.”

Mạnh Vân Ý hơi khó hiểu, đã đến lúc này rồi còn kén chọn bác sĩ làm gì?

Sau đó nhìn kỹ sắc mặt của anh ta, hình như không giống như đang phát tác cơn nghiện ma tuý, ngược lại giống như đang quẫn bách, hình như có lý do gì đó khó nói vậy.

“Có phải anh đang khó chịu ở đâu không?”

Ngay cả bác sĩ cũng đã nói rồi, mặc dù không phát hiện ra tổn thương trong nội tạng nhưng hai chất độc kia có khả năng gây ra di chứng.

Thấy anh ta vẫn kìm nén không nói gì, Mạnh Vân Ý gật đầu: “Được, tôi đi tìm.”

Nhưng sau khi ra ngoài tìm một vòng, cô chỉ có thể tiếc nuối nói: “Không tìm được bác sĩ nam.”

Thực ra không phải cô nói dối mà y tá và bác sĩ trực ban vào buổi tối vốn dĩ không nhiều lắm, nhưng đêm nay thậm chí còn không có một bác sĩ nam nào.

Thấy anh ta càng ngày càng bực bội, Mạnh Vân Ý nói thẳng: “Chúng ta đã thế này rồi, anh còn có gì không thể nói nữa? Vả lại, bác sĩ nữ người ta cũng không chê anh là nam, anh còn kén chọn này nọ, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hoắc Gia Thanh lại thở dài một hơi, bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn: “Ngứa.”

Anh ta nói vừa nhanh vừa nhỏ, Mạnh Vân Ý hoàn toàn không nghe thấy: “Cái gì?”

Hoắc Gia Thanh mở to mắt nhìn cô: “Phía dưới ngứa.”

Cái này thì Mạnh Vân Ý nghe rõ.

Nhìn dáng vẻ vừa xấu vừa bực, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui xuống của anh ta, cuối cùng cô cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Thực ra nếu chỉ nói phía dưới của anh ta ngứa, cô sẽ không cười anh, dù sao anh ta cũng là người bệnh, hơn nữa còn là người bị hại, thậm chí cũng có thể coi là ân nhân của cô, nhưng rõ ràng đây chỉ là một vấn đề đơn giản, anh ta lại xấu hổ xoắn xuýt, vẻ mặt tràn ngập xấu hổ, chuyện này đúng là…

“Ha ha ha ha ha ha…”

Sắc mặt vừa mới đỏ ửng của Hoắc Gia Thanh lúc này sắp tài đi rồi: “Cô có tin không, tôi có thể cho cô cuốn gói bỏ chạy lấy người ngay lập tức?”

Mạnh Vân Ý cố gắng một lúc lâu với miễn cưỡng nín cười, liên tục gật đầu: “Tin, tin, tôi đương nhiên tin rồi.”

Nói rồi, cô nhanh chóng duỗi tay ra ấn chuông, dù sao bên ngoài cũng không có bác sĩ nam, ai đến cũng giống nhau cả thôi.

Kết quả năm phút sau, một bác sĩ nam trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đi đến.

Mạnh Vân Ý: “…”

Hoắc Gia Thanh lập tức trợn mắt nhìn cô một cách hung dữ.

Nhìn vào ánh mắt kia của anh thì biết, cô không thể nói thành lời.

Bác sĩ nam kia hỏi: “Có phải khó chịu ở đâu không?”

Nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời của anh ta, Mạnh Vân Ý nói: “Chim của anh ta bị ngứa.”

Hoắc Gia Thanh: “…”

Bác sĩ nam: “…”

Dưới sự kiên trì của Hoắc Gia Thanh, rèm giường bị kéo lên, bác sĩ nam kiểm tra cho anh ta xong mới kéo ra một lần nữa: “Hơi bị dị ứng, không phải vấn đề gì lớn, không cần lo lắng.”

Mạnh Vân Ý hỏi: “Tại sao lại bị dị ứng, di chứng gì sao?”

Bác sĩ nam gật đầu: “Cantharidin có thể gây ra các bệnh về hệ tiết niệu, cũng may liều lượng uống vào thấp, trước mắt chỉ có hơi nhiễm trùng, uống chống viêm là được.”