Chương 10.2: Ngứa

Vừa dứt lời, anh ta lại nói với Mạnh Vân Ý: “Cô đi theo tôi kê đơn thuốc, lấy thuốc mỡ cho anh ta bôi hai ngày là được rồi.”

Ôm hai lọ thuốc mỡ và một lọ nước thuốc lớn đi vào phòng bệnh, Mạnh Vân Ý nghiêm túc giải thích với anh ta: “Đầu tiên dùng cái này để rửa và khử trùng, sau đó bôi hỗn hợp hai loại thuốc mỡ này, bôi ống màu xanh lam trước, sau đó là ống màu trắng.”

Hoắc Gia Thanh cầm lấy đi vào toilet thì Mạnh Vân Ý lại gọi anh ta lại: “Còn có cái này nữa.”

Cô lấy đồ từ trong túi ra, một gói tăm bông tiêu độc khử trùng mới và một loại khăn giấy khử trùng chuyên dụng.

“Dù sao cũng phải lau ở chỗ đó, trong thời kỳ nhạy cảm này, khăn giấy bình thường có lẽ không sạch.”

“Cô đúng là rất chu đáo, vô cùng chu đáo.”

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Hoắc Gia Thanh đâu chỉ muốn tìm một khe hở để chui vào, anh ta thực sự muốn chôn hai người với nhau.

Cánh cửa đóng lại một cái “sầm” nhìn thấy dáng vẻ trước khi đi vào của anh ta- Sự bi tráng sau khi hy sinh anh dũng lại mang theo một chút thẹn quá hoá giận, Mạnh Vân Ý lại không nhịn được bật cười thành tiếng.

Trong lần đầu tiên gặp nhau tại bệnh viện này, cô thực sự nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, cốt truyện sau đó lại phát triển thành ra như vậy.

Vị tổng giám đốc bá đạo lúc nào cũng tự luyến hỏi co làm thể náo để quyến rũ anh ta kia, có lẽ không bao giờ ngờ được rằng, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, hình tượng của anh ta đã thay đổi 180 độ.

Nghe thấy tiếng cười khoa trương kia, Hoắc Gia Thanh ở bên trong không thể nhịn được nữa: “Mạnh Vân Ý, nếu cô còn cười nữa, bảo chị cô nữa, cùng cút đi.”

Tưởng tượng dến cảnh anh ta vừa lau sạch người dưới vừa buông lời hung ác với cô, Mạnh Vân Ý lại cười đến mức không thể kiềm chế được: “Vậy… Vậy chúng tôi sẽ cút, tôi đây có mười triệu tệ, có thể nuôi thêm chị mình.”

Cô thích tiền, nhưng lúc này, nếu ngăn cản cô cười còn khó hơn cả việc không cho cô thích tiền.

“Kế hoạch dụ dỗ ông chủ của tôi… Ha ha ha, tôi biết nên viết như thế nào rồi, bước đầu tiên, giúp ông chủ vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, bước thứ hai, tiêu độc phần dưới giúp ông chủ, bước thứ ba, bôi thuốc lên hạ thể ông chủ, bước thứ tư…”

“Mạnh Vân Ý!”

“Tôi ở đây, xin hỏi cấp trên có gì dặn dò?”

“Cút!”

“Được rồi được rồi, chờ tôi cười đủ rồi sẽ cút ha ha ha ha…”

Cuối cùng chờ đến khi cô ngừng cười, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt kia, mới đột nhiên nhớ ra vấn đề gì.

“Anh chờ một chút, khoan hẵng mặc quần.” Cô bước đến gõ gõ cửa, nghiêm túc nói: “Tôi đi mua cho anh loại qυầи ɭóŧ dùng một lần, nếu không thuốc mỡ của anh bôi cũng uổng công.”

Vừa mới đi được hai bước, cô lại dừng lại: “Anh mặc cỡ bao nhiêu?”

Cho rằng anh sẽ không trả lời, cô bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ có lẽ là cỡ lớn nhất.

Kết quả bên trong nhanh chóng truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải cô đã nhìn thấy rồi sao? Còn muốn hỏi gì nữa?”

Sau khi đi đến cửa hàng tiện lợi mua qυầи ɭóŧ dùng một lần, lại mua thêm một ít khăn giấy tiêu độc khử trùng, Mạnh Vân Ý gõ cửa toilet một lần nữa: “Đồ đặt ở trên bàn, tôi đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng bệnh lại, tự anh ra lấy đi.”

Thực ra cái gì cô cũng nhìn thấy hết rồi, thậm chí còn sờ qua, anh ta cũng không cần phải trốn tránh, nhưng thấy anh ta đã xấu hổ thành ra như vậy, cô vẫn nên cho anh ta chút mặt mũi đi.

Vì thế chờ đến khi Hoắc Gia Thanh mở cửa ra để cô đi vào, cô không còn cười nữa, cũng không nhắc đến chuyện này, chỉ lo ngồi xuống ghế sô pha: “Buồn ngủ muốn chết, tôi ngủ đây.”

Cô vừa mới cời áo khoác chuẩn bị chui vào ổ chăn thì bỗng nhiên nghe thấy Hoắc Gia Thanh nói: “Cảm ơn.”

Giọng nói không lớn lắm, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.

Chờ đến khi cô xoay người lại, anh ta đã chui vào trong chăn, tiếp tục nằm nghiêng đưa lưng về phía cô: “Tắt đèn.”